Mà chuyện đó cũng rất đúng! Mấy năm nay, Diệp Minh Nguyệt quả thật là được Hoắc Lệ Hành cưng chiều đến mức ai ai cũng ganh tị!
Đột nhiên, Triệu Tử Khanh mở lớn hai mắt! Nói như vậy, thì cái tên lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng khí chất ưu việt này chính là ông xã trong truyền thuyết của Diệp Minh Nguyệt - Hoắc Lệ Hành đó sao?
Dành ra một giây để nể sợ, sau đó là một màn chào hỏi, bắt tay hoan nghênh Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt đến chơi!
An Noãn Noãn không phải đã từng gặp Hoắc Lệ Hành một lần sao? Cho nên cô muốn nhanh chóng chạy đến chào hỏi người ta một cái mới phải đạo!
Còn về phần Hoắc Lệ Hành, ngoại trừ việc không tính là quá quen biết với Đường Thần, thì còn lại mọi người đều là anh em thân thiết. Quan trọng nhất chính là, tất cả mọi người ở đây đều đã từng nếm trải cảnh tượng tiêm chích “mạnh mẽ” của Hoắc Lệ Hành, bây giờ nhắc lại ai cũng cảm thấy đau đến phát khóc!
Màn chào hỏi của cánh mày râu nhanh chóng kết thúc, Hoắc Lệ Hành cũng không có việc làm ăn gì cần bàn bạc với Đường Thần, chẳng qua hai người họ đã từng làm chung vài dự án với nhau, gặp nhau cũng rất nhiều lần, nhưng cũng không tính là thân thiết.
Mà lúc này, giữa Đường Thần và Hoắc Lệ Hành lại tồn tại một cảm giác mà chỉ hai người họ mới hiểu được, vào trong mắt người khác, thì nó chính là một cảm xúc quỷ dị đến khó tả!
Đường Thần nở một nụ cười nhẹ, duỗi tay về phía trước: “Hóa ra nhà tài trợ hào phóng của bữa tiệc tối nay là ông chủ Hoắc! Vậy mấy người chúng ta đi theo để được thơm lây a?”
Hoắc Lệ Hành tỏ vẻ từ trước đến nay chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như Đường Thần. Lúc trước, anh ta đã từng chứng kiến được phong thái của Đường Thần trong mấy cuộc tọa đàm của người nổi tiếng, hay trong mấy bữa tiệc giao lưu thương nghiệp, chính là dáng vẻ mặt dày vô sỉ này, đã vậy anh ta còn chạy đến trấn Tử Ngọ, trèo tường vào nhà dì Tuyết, leo lên cửa sổ phòng Sa Sa.
Người không biết xấu hổ như thế mà bây giờ lại ở đây giả vờ khách sáo với Hoắc Lệ Hành anh ta sao!
Hoắc Lệ Hành tỏ ý khinh thường Đường Thần, mặt lạnh tanh không biểu cảm mà lên tiếng: “Vậy Tổng giám đốc Đường như anh mà cũng đến chỗ tôi hưởng miếng thơm hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6112-toi-chi-thich-giao-luu-voi-nguoi-di-cua-chinh.html.]
Đường Thần cũng không tức giận, nhưng mà, anh cũng liếc mắt một cái với Hoắc Lệ Hành đang kiêu ngạo trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên: “Cũng không đến nỗi như vậy! Chỉ là tôi nghĩ ông chủ Hoắc đây cũng không keo kiệt đến mức có thêm một đôi đũa chứ nhỉ?”
Lúc này, khóe môi của Hoắc Lệ Hành mới nhếch lên một cái: “Tôi cũng không keo kiệt đến mức đó. Chỉ là, nếu như cậu Đường đây không thích thế này, anh cứ việc làm theo ý thích của mình, dù sao thì tôi cũng chỉ thích giao lưu với người đi cửa chính.”
Đường Thần cũng tỏ ra không quan tâm lời ám chỉ kia của Hoắc Lệ Hành, anh nói: “Cửa chính hay cửa sau đều không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả, cả tôi và anh đều là người xem trọng kết quả.”
Khóe môi Hoắc Lệ Hành khẽ giật tỏ ý khinh thường: “Đừng cố tỏ ra như thể anh rất hiểu tôi vậy.”
Đường Thần cũng không chịu thua kém, gần đây, ngoại trừ bận việc ở Thịnh Đường, anh còn đang bận điều tra một chuyện cực kỳ bí mật. Nếu như anh đoán không sai, chuyện này nhất định có liên quan đến Hoắc Lệ Hành!
Mê Truyện Dịch
Hừ! Đến lúc đó, để anh xem coi ông chủ Hoắc như anh ta làm sao có thể kiêu ngạo được như bây giờ nữa!
Đường Thần nở nụ cười sâu xa mà nói: “Tôi nào có, trước mặt ông chủ Hoắc anh đây, tôi xin chấp nhận chịu thua!
Đoạn đối thoại của hai người đến cả Diệp Minh Nguyệt cũng cảm thấy được có cái gì đó không ổn! Nhưng trước mặt hai người đều là những nhân vật có tiếng tăm, cô ta cũng không tiện ngăn cản Hoắc Lệ Hành được!
Liếc mắt một cái, Diệp Minh Nguyệt liền phát hiện ra có ba nhóc tì đang nô đùa ở một góc cách bọn họ cũng không xa. Trong ba nhóc tì đó, có hai bé vừa nhìn thấy mặt mũi liền biết là một cặp song sinh, còn có một bé tròn tròn, cưng cưng như cái bánh pudding vậy, còn bước đi cũng chưa vững nữa, trông cứ như muốn té xuống bất cứ lúc nào, còn có đôi mắt không lạ người kia nữa, trông thật sự rất đáng yêu!
Diệp Minh Nguyệt vừa nhìn thấy mấy nhóc tì lập tức cảm khái một câu: “Đáng yêu quá đi!” Nói xong cô ta quay sang Hoắc Lệ Hành: “Em muốn bế mấy nhóc kia chụp ảnh một cái!”