Khi Đường Thần trở về khách sạn, Mạc Thành và Lê Minh vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không dám gây ra động tĩnh lớn, nhớ rằng đêm qua sau khi tách ra cùng Đường Thần, anh nói muốn đi tìm Cao Tây, vậy nên, mấy người sau đó không tìm thấy ông chủ nữa, lúc đầu còn đủ loại đắc ý, nghĩ rằng ông chủ và Cao Tây ở cùng nhau thì nên xảy ra chuyện gì đó không thể miêu tả được, đương nhiên điều này đối với Lê Minh mà nói chỉ ước gì anh với người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì đó, như vậy khối lượng công việc của bọn họ cũng có thể nhẹ bớt rồi, thậm chí không cần đi khắp nơi tìm Trần Sa Sa nữa.
Nhưng đối với Mạc Thành mà nói thì đặc biệt mâu thuẫn, anh ta vừa mong Đường Thần tìm thấy Trần Sa Sa nhưng lại không mong anh tìm thấy cô, tóm lại là đủ loại mâu thuẫn, nhưng ngẫm lại thì, Đường Thần và Cao Tây đang ở cùng nhau, vậy nếu như bị Trần Sa Sa biết được, liệu cô có đau lòng không?
Nhưng khi họ nhìn thấy Cao Tây một thân nhàn rỗi rời khỏi phòng, Lê Minh mạnh mẽ nhìn về phía sau Cao Tây, thăm dò nói: "Đường tổng ... vẫn ..." vẫn chưa dậy, chỉ mấy từ này Lê Minh vẫn không đủ can đảm nói ra.
Cao Tây cũng thuận tiện nhìn vào mắt Lê Minh: "Sao thế, Đường tổng của mấy người vẫn chưa dậy à?"
Với một câu này của Cao Tây, Lê Minh chóng mặt ngã xuống đất, biểu thị sự đau khổ của ngày tháng sau này vẫn còn dài lắm.
Một số người đang ở khu vực hoạt động của khách sạn, lúc này đang thấp thỏm tìm Đường Thần, một người nào đó đút tay vào túi quần ra khỏi thang máy, nhìn vài người ở trước mặt đang nhìn anh bằng ánh mắt kì quái: “Chào buổi sáng”
"Phốc ~"
Đây là tình huống gì vậy? Lần đầu tiên Đường Thần tinh thần thoải mái nói một tiếng chào với mấy người bọn họ!
Quả thật là hiếm thấy, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông chủ đây là cả đêm chưa quay về phải không?
Khi vài người đang dùng ánh mắt lén lút xuyên tạc nhìn chằm chằm, Đường Thần nghiêm nghị nói: "Dọn dẹp rồi trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6071-bien-thanh-nguoi-khac.html.]
Cao Tây nhướng mày: "Ông chủ của các cậu không có bệnh gì đấy chứ?"
Mặc dù Cao Tây vẫn muốn chơi vài ngày, dù sao bây giờ cô ta cũng là kẻ lang thang, nhưng lại bị Đường Thần kéo đi: "Vậy không được, cô là do tôi ở trước mặt chú Cao và dì Trương dẫn đi, cô không quay về, tôi lấy cái gì báo cáo với bọn họ?"
Ba người Lê Minh, Mạc Thành và Lý Hân vào sáng sớm đã phát hiện ra Đường Thần không có trong phòng, vì vậy bây giờ hoàn toàn không biết ông chủ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sáng nay sau khi quay về tâm trạng tốt như vậy, lúc nói chuyện với bọn họ khoé môi vào lông mày luôn mang theo ý cười.
Đoán rằng có đánh c.h.ế.t đám Lê Minh và Mạc Thành bọn họ cũng không thể ngờ rằng ông chủ của họ vậy mà trong đêm mưa trèo tường leo vào cửa sổ con gái nhà người ta!
Việc đầu tiên Đường Thần làm khi trở về Hải Thành là gửi cho Trần Sa Sa một tin nhắn: "Bé thỏ nhỏ, anh đã an toàn đặt chân đến thành phố Hải Thành rồi nhé, anh lập tức về nhà đây, nhớ em, nhớ đó nhất định phải nhớ đến anh nghe chưa!”
Lúc đầu sau khi Trần Sa Sa nghe thấy âm thanh tin nhắn, phản ứng đầu tiên của cô suýt chút nữa là gửi lại tin hồi âm, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn là quên đi! Cứ giả vờ như chưa nhìn thấy là được rồi.
Trong vòng mười phút, không thấy Trần Sa Sa trả lời tin nhắn, Đường Thần người trước nay chưa bao giờ chơi WeChat lại gửi một tin nhắn WeChat khác cho Trần Sa Sa, nhưng thật đáng tiếc vẫn như đá chìm đáy biển.
Bởi vì thứ nhất, số điện thoại này của Trần Sa Sa lại lần nữa thay đổi, trong danh bạ WeChat trước đó chỉ có vài người, Đường Thần đã bị cô chặn. Còn thứ hai, kể từ đêm mất tích hôm đó cô đã bắt đầu không đăng nhập Wechat rồi, thậm chí đến cả số QQ cũng đều phải thay đổi.
Cuối tuần ngắn ngủi này trôi qua khiến tim Đường Thần gập ghềnh như đi tàu lượn siêu tốc, nhưng từ khi nhìn thấy chú thỏ nhỏ của mình đến khi quay lại Hải Thành, anh đã hoàn toàn thay đổi bản thân, như biến thành người khác.
Mê Truyện Dịch