Khoé môi Đường Thần bất giác cong lên, rất bình tĩnh rời khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa vào tường bên ngoài, lấy điện thoại ra, gọi ra điện thoại cho Nhạc Lâm, giây sau, anh lại tắt điện thoại di động, cất vào túi quần, hơi nhướng mày, dựa vào tường, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười không dễ phát giác ra.
Nhất cử nhất động của Đường Thần đều bị Lư Thiếu Hoa theo dõi ở cửa phòng ăn, một vị thiếu gia nào đó nắm chặt tay, rất muốn đi lên đánh vào cái mặt tên đáng ghét kia một trận, tốt nhất là nên đánh gãy sống mũi, bẻ gãy cằm anh ta, tóm lại làm anh ta biến dạng, đến mức Sa Sa ngốc nghếch kia không thể nhận ra anh ta!
Đột nhiên, Lư Thiếu Hoa nhìn điện thoại đang cầm trong tay không ngừng rung lên hai lần, một vị thiếu gia nào đó vội vã cầm điện thoại lên, bắt máy, trốn vào trong nhà ăn: “Anh họ, sao giờ anh mới gọi qua hả? Em sốt ruột muốn c.h.ế.t rồi đây."
Hoắc Lệ Hành đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp: "Chuyện gì vậy? Không phải nghe nói em đến trấn Tử Ngọ tìm cô gái ngốc đó sao?"
Lư Thiếu Hoa này bắt đầu mách lẻo: "Anh họ, anh còn nói nữa, em giờ đang ở nhà dì Tuyết, em nói cho anh biết, trấn Tử Ngọ này quả thật là vui nhộn, người đẹp kia thì em nói với anh ha, xếp thành hàng dài luôn, mấu chốt là..."
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành nhíu mày: "Nói trọng điểm, anh chỉ có năm phút để nói chuyện thôi."
Lư Thiếu Hoa gần như khóc trên điện thoại: "Đúng đúng đúng, trọng điểm. Em nói với anh đây anh họ, em với Sa Sa bị người ta bắt nạt, cho nên là, người lớn như anh hôm nay sau khi hoàn thành việc xong phải đến trấn Tử Ngọ một chuyến, nơi này thật ra không xa đâu, nó ở rìa một quận nhỏ nằm giữa Hải Thành với thành phố B của chúng ta, đất đai phong phú, khí hậu trong lành, môi trường và cảnh vật quả thật là sắc nước hương trời…..”
"Tút tút tút..."
Những lời nói nhảm này của Lư Thiếu Hoa đã biến âm thanh trong điện thoại trở thành những tiếng tút tút kéo dài.
“Fuck!” Tên này vậy mà lại cúp máy lão tử, đây rốt cuộc là đến hay là không đến trấn Tử Ngọ? Sa Sa sắp bị người nào đó bắt cóc đi rồi, nhưng anh ta vẫn chưa xong việc với dì Tuyết, làm sao đây?
Khi Lư Thiếu Hoa nghênh ngang đem điện thoại ra, Đường Thần vẫn đang dựa vào bức tường trước cửa phòng Sa Sa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6061-khong-nhin-ra-duoc-anh-dang-co-muu-do-gi.html.]
Lư Thiếu Hoa vòng qua Đường Thần, gõ cửa phòng hai lần: "Dì Tuyết, Sa Sa không sao chứ?"
Bạch Tuyết đã kiểm tra cho Trần Sa Sa rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là tức giận khiến bụng dưới có chút co quặn lại, Bạch Tuyết sau khi nhẹ nhàng xử lí đã đỡ cô nằm thẳng xuống không sao rồi.
Bạch Tuyết đi ra ngoài: "Không sao, nằm nghỉ một lát là ổn rồi. Hai người ăn cơm đi!"
Một trận ầm ĩ như vậy khiến bữa sáng này không thể ăn được nữa rồi, Bạch Tuyết múc một bát cháo cho Trần Sa Sa: "Tôi bưng một bát cháo lên cho Sa Sa, hai người tự ăn đi!"
Đường Thần trực tiếp duỗi tay ra, vô cùng bình tĩnh mà tự nhiên: "Dì à, để cháu bưng qua cho Sa Sa, dì mệt rồi, ăn sáng cùng vị Lư công tử này đi! Hai bọn cháu không thân quen lắm, ngồi ăn cùng nhau cũng khó xử."
Khi lời nói của Đường Thần vừa rơi xuống, hai tay đã đặt ở trên mặt bát: "Dì để cháu!"
Bạch Tuyết liền buông tay ra như bị ma sai khiến, Đường Thần đã quay người bỏ đi cùng với bát cháo.
Lư Thiếu Hoa hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân, anh ta đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao luôn chậm hơn Đường Thần một bước chứ! Ah Ahhhhh!
Vừa nãy rõ ràng là anh ta cũng có thể lấy bát cháo từ trong tay của Bạch Tuyết, đút cho cô!
Trơ mắt nhìn Đường Thần bưng bát cháo đến phòng Trần Sa Sa, Lư Thiếu Hoa "Ai~" một tiếng, đặt cái m.ô.n.g ngồi trên ghế càng không muốn ăn.
Đại thiếu gia Lư gia anh ta bị sao vậy? Não có vấn đề rồi à? Tại sao đột nhiên lại có hứng thú với cô gái nhỏ ngốc nghếch này, hơn nữa sự quan tâm này vẫn tiếp tục lâu như vậy, mấu chốt là sự quan tâm đối với cô ấy chỉ có tăng không có giảm!