Trần Sa Sa không nói gì, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng cho anh, nhướng đôi mày thanh tú: "Mẹ em nói, anh đã hạ sốt rồi."
Đường Thần liếc nhanh nhìn hành lang với ánh mắt lén lút, may mà Bạch Tuyết đã vào nhà ăn, tên thiếu gia công tử Lư Thiếu Hoa vẫn chưa ra làm loạn, người nào đó kéo Trần Sa Sa vào phòng rồi nhanh chóng khoá cửa lại, người đã được ôm trong vòng tay của anh, anh cúi đầu liên tục đặt xuống những nụ hôn.
Bạch Tuyết đương nhiên nghe thấy tiếng động khóa cửa, liền đặt bữa sáng lên bàn ăn, nhanh chóng ra ngoài hét lớn: "Sa Sa, nhanh qua đây giúp mẹ nào."
Mê Truyện Dịch
Đường Thần mới bực bội buông Trần Sa Sa ra, nhưng vẫn dùng tay trói chặt eo cô: "Mẹ em là cố ý ~"
Trần Sa Sa ngẩng mặt lên: "Đương nhiên là cố ý rồi, bà ấy là mẹ em, nhất định phải bảo vệ em, không muốn nhìn em bị người khác bắt nạt!"
Bạch Tuyết bên ngoài vẫn đang kêu Sa Sa ra giúp đỡ, Trần Sa Sa chỉ đành phải trả lời một tiếng: "Vâng, con đến đây mẹ."
Đường Thần đè cửa không cho Trần Sa Sa đi ra ngoài: "Sa Sa, mẹ em nhất định muốn nói chuyện với anh, em có thể cùng anh thống nhất xử lí, được không?"
Trần Sa Sa nhìn chằm chằm Đường Thần một lúc: "Đường Thần, chúng ta đều là người trưởng thành, anh có thế giới của anh, em có cuộc sống của em, bây giờ em cũng tìm thấy mẹ của mình rồi, cũng không còn một mình nữa, vì vậy, chúng ta đừng lãng phí sức lực như vậy nữa, em cảm thấy mệt rồi, cuộc sống bây giờ rất tốt, rất thoải mái, vì vậy em và anh không còn chuyện chung nào nữa."
Đường Thần vừa nãy còn đang vui mừng vì con thỏ nhỏ này sáng sớm đã đi lấy quần áo cho anh! Vẫn đang hạnh phúc vì trong tim cô chỉ có anh! Giờ sao lại như vậy rồi?
“Trần Sa Sa, em có ý gì? Những lời này của em là có ý gì?” Đường Thần vẫn đang dựa vào cửa.
Trần Sa Sa đẩy Đường Thần: "Anh tránh ra em muốn ra ngoài. Ý của em vô cùng rõ ràng, anh thay quần áo ăn sáng xong hãy rời đi, chúng ta không có gì để nói chuyện, em dự định sẽ sống ở đây, tìm một người người đáng tin cậy rồi kết hôn, sinh con và sống những ngày tháng tốt đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6051-huong-dan-trong-qua-trinh-mang-thai.html.]
Ánh mắt Đường Thần u ám nhìn Trần Sa Sa một hồi lâu, đột nhiên liền mở cửa trên mặt hiện lên đường đen kịt, mím chặt môi, nhìn cô rời đi trước mặt mình, quai hàm càng thêm siết chặt.
Trong nhà ăn, khi Đường Thần bước vào, tràn ngập vui vẻ, Lư Thiếu Hoa đang cùng Bạch Tuyết tán gẫu, xem ra không khí vô cùng tốt, giống như đêm qua không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Đường Thần giống như là nhân mô cẩu dạng*, làm gì nhìn ra là Đường Thần tối hôm qua trèo tường qua cửa sổ và Đường Thần tuấn tú lịch sự trước mặt có liên quan đến nhau chứ!
(*) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
“Chào dì ạ! Lư thiếu, chào!” Quý ông Đường Thần sau khi chào hỏi Bạch Tuyết xong không quên chào hỏi Lư Thiếu Hoa.
Lư Thiếu Hoa ghét bỏ không quay đầu, tự mình lẩm bẩm nói: "Đạo đức giả."
Đường Thần cũng không chấp vặt với Lư Thiếu Hoa, kéo ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trần Sa Sa, một kiểu rất tự nhiên, Lư Thiếu Hoa ngồi bên cạnh Bạch Tuyết đang tức giận lại muốn cùng anh ta đánh nhau.
Trần Sa Sa trợn mắt nhìn Đường Thần, nhấc ghế rời đi, Đường Thần cũng rời đi theo.
Bầu không khí vốn dĩ đang hòa hợp này bị Đường Thần nhạt nhẽo quấy rối, hiện tại bầu không khí rõ ràng vô cùng kỳ quái, Bạch Tuyết liền vỗ vai Lư Thiếu Hoa: "Thiếu Hoa, ăn cơm đi!" Sau đó lại nhìn Đường Thần nói: "Những món này đều là cơm canh đạm bạc, cũng không biết Đường tiên sinh ăn có quen không, cậu ăn tạm một bữa đi!"
Bạch Tuyết xưng hô với Lư Thiếu Hoa không phải là đứa trẻ này thì cũng là Thiếu Hoa, dù thế nào cũng cảm thất rất thân thiết, nhưng cách đối xử với Đường Thần lại khác, một câu Đường tiên sinh liền kéo mối quan hệ của họ ra xa.