Đường Thần lo lắng Bạch Tuyết và Trần Sa Sa sẽ đuổi mình đi, vội vàng rũ xuống mi mắt nặng trĩu: "Dì à, cháu thấy toàn thân có chút lạnh."
Bạch Tuyết nhìn trên mặt và trong mắt của con gái viết đầy chữ lo lắng: “Bé cưng, con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ ở đây chăm sóc cậu ấy cho.” Bạch Tuyết nói xong liền lấy chăn bông từ trong tủ đè lên người Đường Thần.
Sau một hồi quăng quật như vậy, Bạch Tuyết cũng không có hứng thú nói chuyện với Đường Thần, đợi anh ổn rồi, liền đặt một cốc nước lên đầu giường anh sau đó rời đi.
Sáng nay, những người khách thuê nhà ở tầng một đều hỏi Bạch Tuyết, đêm qua trên lầu đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tuyết chỉ có thể nói rằng Lư Thiếu Hoa đã bỏ nhà đi sau khi cãi nhau với gia đình, vào lúc đêm khuya anh trai cậu ấy đến đón, sau đó hai người ở trên lầu có đánh lộn với nhau.
Lời giải thích này dường như miễn cưỡng khiến mọi người đều tin, phong ba này cũng qua đi trong sự lo lắng và tò mò của các khách thuê phòng.
Tại thị trấn Tử Ngọ sáng nay, mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám, có thể sẽ có mưa to bất cứ lúc nào.
Quần áo của Đường Thần đêm qua đã được Trần Sa Sa cầm đến phòng Bạch Tuyết để giặt, nhưng chúng vẫn chưa khô.
Bạch Tuyết dậy sớm xuống lầu chân tay nhẹ nhàng chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, chính là muốn Sa Sa ngủ thêm một lát, nhưng đợi đến khi bà ấy cẩn thận làm xong bữa sáng phong phú bưng lên lầu, Sa Sa đã sớm không ở trong phòng.
Bạch Tuyết vội vàng đi tới phòng Trần Sa Sa gõ cửa, Đường Thần vẫn đang lười biếng ngủ nướng, anh thật sự chưa có giấc ngủ ngon, thời tiết thoải mái, căn phòng và chiếc giường cũng càng thoải mái, lại còn uống thuốc hạ sốt, cho nên ngủ càng ngon giấc.
Đường Thần nghĩ đó là Trần Sa Sa, vui mừng hô lên: "Vào đi!"
Kết quả là một người nào đó mặt mày rạng rỡ chào đón người bước vào vậy mà lại là Bạch Tuyết, hai người đều kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6042-sa-sa-dau.html.]
“Sa Sa đâu?” Bạch Tuyết vô cùng hoảng hốt, phòng tắm màu đen không mở đèn.
Đường Thần đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Sa Sa, cô ấy ... cô ấy không có vào đây a?"
Bạch Tuyết lo lắng, nhanh chóng gọi điện cho Trần Sa Sa, điện thoại vang lên đã được nhận: "Mẹ, con đã đến cửa nhà rồi, con cúp máy đây!"
Bạch Tuyết vội vàng kéo rèm cửa, nhìn thấy trong tay con gái mình đang xách bữa sáng mà gần đây nó nghiện ăn, trên tay còn cầm theo một chiếc túi.
Bạch Tuyết lo lắng cho đứa bé trong bụng con gái, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng xoay người đi xuống lầu, cầm lấy túi trên tay Trần Sa Sa: "Đây là cái gì?"
Hóa ra, sáng sớm Trần Sa Sa dậy lấy quần áo của Đường Thần đến gõ cửa một tiệm giặt là trên phố, nhờ máy sấy nhà người ta sấy khô quần áo cho cô, sau khi ủi phẳng phiu thì cô mới đi mua bữa sáng và quay về.
Bạch Tuyết lo lắng cho Trần Sa Sa, nhưng nhìn cô không có chuyện gì nên cũng không nói gì cô cả, liền cầm lấy những thứ trong tay cô và đi lên lầu, hai mẹ con thấp giọng nói chuyện.
Bạch Tuyết nhỏ giọng nói: "Lát nữa sau khi ăn sáng xong, mẹ định nói chuyện với cậu ấy, kêu cậu ấy rời khỏi đây trước. Con thấy thế nào?”
Trần Sa Sa cũng phiền muộn: "Con không có kế hoạch gì cả, kêu anh ấy mau chóng lời khỏi nhà chúng ta đi!"
Đường Thần lại quấn khăn trải giường, lúc mở cửa, Trần Sa Sa đã đem quần áo khô đưa cho anh, vẻ mặt lạnh lùng đưa túi quần áo: "Của anh đây, mau chóng mặc quần áo rồi ra ăn sáng."
Mê Truyện Dịch
Đường Thần nhận lấy túi đồ, mở túi ra nhìn quần áo của chính mình, trong lòng đã hiểu nguyên nhân khiến cô đột nhiên biến mất, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Sa Sa, sao em không hỏi anh còn sốt không?"