Bạch Tuyết đến gần Đường Thần: "Không sao, cậu không cần đứng dậy, cứ nằm đi!"
Bạch Tuyết bắt mạch cho Đường Thần, đo nhiệt độ cho anh ấy, hỏi Trần Sa Sa: "Con gái, con cho cậu ấy uống thuốc gì vậy?"
Trần Sa Sa cầm lấy gói thuốc cảm mạo trong hộp: "Chỉ uống hai gói này."
Với tư cách là một bác sĩ Trung y, Bạch Tuyết có thể thấy thể chất của Đường Thần rất tốt, vì vậy liền nói: “Tôi sẽ sắc cho cậu một ít thuốc bắc, cho cậu uống sau đó đi ngủ, căn bản sẽ không có vấn đề gì." Nếu trong vòng nửa giờ không thể hạ sốt, thì hãy chuyền nước, dù sao thì thuốc bắc cũng có tác dụng quá chậm.
Sau khi Đường Thần cảm ơn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết liếc nhìn con gái: "Sa Sa, đắp khăn lên trán cho Đường tiên sinh và tiếp tục thay nước, mẹ sẽ nấu thuốc, rất nhanh thôi. Hãy đeo khẩu trang để tránh bị lây bệnh."
Bạch Tuyết đi đến phòng bếp lớn ở lầu một nấu thuốc cho Đường Thần, Đường Thần nắm tay Trần Sa Sa: "Sa Sa, chúc mừng em, em đã tìm được ba mẹ của em rồi, nhưng anh lại không làm được gì cho em."
"Cảm ơn, ạnh không làm tổn thương em thì em cảm tạ trời đất rồi. Nhưng em chỉ mới tìm thấy mẹ và chưa tìm thấy ba."
Đường Thần bị lời nói của Trần Sa Sa làm cho sửng sốt, một lúc sau vẫn nhìn về phía Trần Sa Sa: "Sa Sa, thực xin lỗi ~"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa che trán Đường Thần: "Đừng nói nữa, anh không làm gì để phải xin lỗi em cả, chỉ là chúng ta cho đến bây giờ cũng không sống tại cùng một quỹ đạo, là do ý nghĩ của em quá kỳ quái."
Đường Thần cổ họng chuyển động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Sa Sa: "Sa Sa?"
Trần Sa Sa mạnh mẽ rút tay ra, sau đó nhét tay Đường Thần vào chăn, đã nói là không được nói gì rồi còn cứ nói: "Câm miệng đi ngủ."
Đường Thần cong môi cười với một con thỏ nhỏ nào đó: "Con thỏ nhỏ của anh từ khi nào học được hung dữ như vậy, hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6021-co-chet-cung-phai-yeu.html.]
Trần Sa Sa lấy chiếc khẩu trang của cô rồi đeo lên miệng Đường Thần: "Nếu nói chuyện nữa sẽ dùng băng dính dán miệng anh lại, ai là con thỏ nhỏ của anh chứ, im đi."
Đường Thần cũng nhận thức được và ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khi Bạch Tuyết mang thuốc hạ sốt và thuốc cảm lạnh đã sắc đến, Trần Sa Sa đang dùng khăn lau cổ, sau tai và n.g.ự.c của Đường Thần.
"Thế nào? Có hạ sốt được tý nào không?" Bạch Tuyết đặt thuốc lên bàn cạnh giường và hỏi.
Trần Sa Sa đặt khăn lau xuống: "Con sẽ đo lại nhiệt độ cho anh ấy, có vẻ tốt hơn một chút."
Bạch Tuyết cầm nhiệt kế đo lên trán Đường Thần: "Bốn mươi độ, có hạ xuống một chút, đánh thức cậu ấy dậy uống thuốc rồi lại ngủ."
Đường Thần mở mắt ra, nhìn Bạch Tuyết vẫn rất lễ phép: "Dì ạ, thật xin lỗi đã làm phiền tới dì."
Bạch Tuyết đưa tay sờ sờ cái trán của Đường Thần: "Mau uống thuốc đi!"
Đường Thần khẽ cau mày nhìn chén thuốc đắng có thể khiến người ta phải nín thở, nhưng anh lại nhắm mắt uống một hơi cạn sạch chén thuốc.
Không phải là anh không biết danh tiếng của Bạch Tuyết, mặc dù chỉ là khi anh điều tra về Trần Sa Sa mới biết về sự nổi tiếng của người này ở thành phố B, sau đó Đường Thần mới biết, kỳ thực Bạch Tuyết không phải là người đàu đường xó chợ trong giới đông y trung quốc. Nhưng chẳng qua là không rõ nguyên nhân là gì, bà ấy luôn hạ thấp sự tồn tại của mình, ẩn náu trong gia tộc Đông y tại thành phố B, ở trong trung y quán của gia tộc nhà Hoắc Lệ Hành, hầu như không ai biết được bà ấy là ai.
Đường Thần lưu loát uống sạch bát thuốc được sắc này, nghe nói Bạch Tuyết có biệt danh là diệu thủ hồi xuân, nên anh cũng muốn thử, nhưng anh không muốn lần đầu tiên liền để Bạch Tuyết nhìn thấy thể chất kém cỏi của mình!