Đường Thần gắt gao bóp mặt Trần Sa Sa: "Nhâ duyên của anh không tốt? Vậy em nói đi duyên phận của em là ai? Lư Thiếu Hoa? Hay là Hoắc Lệ Hành?"
Trần Sa Sa vội vàng đẩy n.g.ự.c Đường Thần: "Được rồi, anh nhanh nằm xuống đi, em đi gọi mẹ."
“Con thỏ nhỏ, có phải em đang đau lòng cho anh không?” Đường Thần áp trán vào Trần Sa Sa, anh cũng lo lắng sẽ lây nhiễm cho cô.
Trần Sa Sa không nói nên lời, cô đành phải gật đầu: "Đừng lãng phí thời gian, được rồi, nếu em không đau lòng vì anh thì em thèm vào quan tâm đến anh như vậy, sớm đã cho bạn gái của anh đến dắt anh đi rồi."
Đường Thần trừng mắt nhìnTrần Sa Sa: "Anh không có bạn gái."
Trần Sa Sa cưỡng chế đẩy người lên giường: "Nằm xuống, em đi gọi bác sĩ Bạch cho anh."
Đường Thần biết Bạch Tuyết là một bác sĩ diệu thủ hồi xuân của Trung y quán, nên cười gật đầu nói: "Mau đi mời người đi! Nếu mời không được thì anh sẽ tự đi mời."
Trần Sa Sa bước vào phòng Bạch Tuyết và không biết phải nói gì cho hợp lý, sau một vài lần lưỡng lự, cô nhào vào vòng tay Bạch Tuyết và bắt đầu khóc khiến Bạch Tuyết sợ hãi.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có chuyện gì vậy con?” Sờ sờ đầu dường như cũng không phát sốt!
Trần Sa Sa nức nở: "Mẹ ơi, con lại gây rắc rối cho mẹ rồi ~"
Bạch Tuyết sửng sốt: "Bảo bối đừng khóc, có chuyện gì thì con cứ nói đi, mẹ sẽ không trách con đâu, hơn nữa con cũng sắp làm mẹ rồi, đừng gặp chuyện gì là khóc như vậy chứ?"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa nhíu mày: "Mẹ, Đường Thần trèo tường nhà chúng ta, hiện tại đang trong phòng con và bị sốt hơn 40 độ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6012-sot.html.]
Bạch Tuyết rõ ràng là bị sốc trước lời nói của con gái, nhưng chỉ sau vài giây sửng sốt, bà nhìn Trần Sa Sa: "Lúc mẹ gõ cửa phòng của con, cậu ta sẽ không phải ở trong đó rồi chứ?"
Trần Sa Sa mãnh liệt gật đầu: "Hừ, anh ta đột nhiên tiến vào làm con sợ hãi, con, con không dám nói với mẹ..."
“Này… Thật tội lỗi.” Bạch Tuyết trầm giọng thở dài, cầm hộp thuốc và thuốc hạ sốt lên: “Đi thôi! Đi đến đó giúp cậu ta hạ sốt rồi tính sau.”
Trần Sa Sa đè lại cánh tay Bạch Tuyết: "Mẹ, con không muốn anh ấy biết chuyện con có thai, ít nhất hiện tại con không thể để cho anh ấy biết được, vì vậy, khi nói chuyện xin mẹ hãy chú ý một chút , mẹ đừng quên nhé?"
Bạch Tuyết vừa vào cửa, Đường Thần đã đứng dậy chào hỏi: "Chào dì! Đã làm phiền tới dì rồi."
Bạch Tuyết nhàn nhạt nhìn Đường Thần, người đàn ông này quả thực là tuấn tú lịch sự, đẹp hơn cả trên tạp chí và TV. Rất ấm áp và nho nhã, trầm tĩnh không hợp với tuổi của anh, nhưng sao anh có thể trèo tường, leo cửa sổ nhà cô gái dưới trời mưa to như vậy!!
Nhưng điều mà Bạch Tuyết không biết là Trần Sa Sa và Lư Thiếu Hoa đã không nói với bà ấy rằng, vừa rồi ba người họ đã gặp nhau ở quán bar.
Con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị Đường Gia Thành và Nhạc Lâm dù thế nào cũng là những người có giáo dưỡng, chẳng lẽ trèo vào phòng một cô gái mà không nghĩ đến cảm giác của Sa Sa sao?
Nhưng giây phút sau, Bạch Tuyết đã phủ nhận tất cả suy nghĩ từ tận đáy lòng, cho dù bà nói thế nào, cho dù Đường Thần có cao quý như thế nào, thì anh cũng là một người trần mắt thịt! Lại là một người trẻ trung đầy sức sống, ai lúc trẻ mà chẳng vì tình yêu mà không ngông cuồng như vậy!
Cho dù anh biết anh với Sa Sa không có kết quả, nhưng vẫn liều lĩnh bất chấp hậu quả đến đây như vậy, Bạch Tuyết cau mày, thôi vậy!
Không cùng người trẻ tuổi so đo, bọn họ đều đã là những người trưởng thành rồi, về vấn đề tình cảm hãy để bọn chúng tự quyết định! Hiện tại, bà ấy chỉ là một bác sĩ.