Trần Sa Sa hung hăng nuốt nước miếng, đẩy Đường Thần ra, trấn định nói: "Anh có chứng vọng tưởng à? Cái gì mà mang thai bé cưng của anh chứ? Không biết anh đang ăn nói bậy bạ cái gì nữa?"
Đường Thần nhìn đôi mắt hoảng hốt bất định của Trần Sa Sa: "Cô gái xấu xa, không phải em nói là anh sẽ lây cảm cho cục cưng sao?"
Trần Sa Sa tiếp tục bình tĩnh nói: "Đó là em nói bản thân, trước kia không phải anh nói em là cục cưng của anh sao?"
Đường Thần nắm lấy cằm của Trần Sa Sa: "Không cho phép quay mặt, không cho phép trốn tránh, nhìn vào mắt anh nói chuyện."
Trần Sa Sa kiên trì nhìn vào đôi mắt như nhìn thấu mọi chuyện của Đường Thần: "Nhìn mắt của anh làm gì?"
Đường Thần không có biểu cảm gì nhìn Trần Sa Sa vài giây, trở mình nằm trên giường, trong lòng lại cân nhắc xem lời nói của bé thỏ con này là thật hay giả, mắt của cô rõ ràng đang trốn tránh ánh mắt của anh, cô căn bản không nói dối được.
Mà Đường Thần cũng cảm thấy bản thân mình đang nóng rần lên, toàn thân cũng không thoải mái, tuy vô cùng muốn hung hăng yêu thương bé thỏ con này một phen, nhưng bất kể thế nào cũng không nên để cô vì anh mà bị bệnh, những chuyện khác thì anh tin rằng cô đều có thể hiểu cho anh, cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có thể hiểu rõ anh!
Đường Thần quay mặt Trần Sa Sa lại, hôn vài cái lên mặt cô: "Dám gạt anh, anh sẽ chặt em ra nấu lẩu ăn, bây giờ lẩu thỏ rất phổ biến."
Trần Sa Sa không khỏi nuốt nước miếng, tay không khỏi ôm kín bụng, hành động này của cô đã bị Đường Thần phát hiện vài lần.
Người nào đó nhíu mày, cảm thấy đã có vài suy đoán.
Nhưng mà Trần Sa Sa lại cảm thấy không nói chút gì đó thì không được, ít nhất thì cũng phải nói cho anh biết cô không có mang thai, nhưng mà cô hoàn toàn không biết mình là người phụ nữ đơn giản đến cỡ nào, ngoài miệng vừa nói không có, mà tay lại ôm bụng chặt cứng là như thế nào, chỉ sợ là chính bản thân cô cũng không phát hiện hành động của mình mâu thuẫn đến cỡ nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6002-anh-ta-o-trong-nha-cua-em-phai-khong.html.]
"Đâu có lừa anh, anh thả em ra, em đi tìm cho anh một chút thuốc hạ sốt."
Trần Sa Sa đứng dậy, bọc lấy chăn đi xuống giường, đến bên tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ mặc vào, khoác thêm một chiếc áo khoác.
Cô đi vào phòng tắm vắt cho Đường Thần một chiếc khăn ấm, đắp trên trán anh, lại tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho anh: "Sao lại đến tận bốn mươi độ thế?"
Hồi lâu không thấy Đường Thần nói chuyện, còn tưởng anh bị chóng mặt, cúi đầu mới thấy anh đang cầm ly sữa và tờ ghi chú kia, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm chữ viết trên đó, đôi mắt đỏ đến khủng bố hệt như lửa muốn đốt cháy tờ giấy kia.
Trần Sa Sa mới vừa giơ tay, Đường Thần liền ném tờ giấy kia vào trong ly, nhướng mày: "Cái tên hoa hoa công tử mặt thoa da phấn kia đang ở trong nhà của em sao?
Trần Sa Sa im lặng nuốt nước miếng, bản năng muốn trả lời anh vài câu, nhưng nhìn thấy lửa trong mắt anh như vậy, lỡ như cháy nhà luôn thì sao, liền cướp lấy ly sữa có tờ giấy bên trong: "Em đi đổ cái này, anh nằm xuống trước đi, em đi tìm thuốc cho anh."
Nhưng mà Đường Thần như bị điên cầm c.h.ặ.t t.a.y của Trần Sa Sa, ly sữa lập tức đổ hết xuống thảm.
Đường Thần híp mắt: "Tên khốn kiếp Lư Thiếu Hoa kia có ở trong nhà của em không?"
Mê Truyện Dịch
"Có, anh đừng bóp đau em, anh ấy vốn quen biết mẹ của em, không liên quan đến em, đồ điên này, đau."
Trần Sa Sa bị Đường Thần bóp đến đỏ mắt, nước mắt liền rơi xuống, lúc này Đường Thần mới thả lỏng tay, kéo cổ tay cô đến trước mắt: "Anh xem xem."