Cao Tây khinh thường nói: "Anh thôi đi! Lỡ như tôi đến Thịnh Đường đi làm, không cẩn thận khiến anh yêu tôi thì phải làm sao?"
Đường Thần im lặng nhìn Cao Tây khoảng chừng một phút, lúc này mới nghiêm túc nói: "Nói chuyện quan trọng với cô tại sao lại khó như vậy?"
Cao Tây buồn cười nói: "Tôi nói cũng là chuyện đứng đắn mà! Trên thế giời này mọi thứ thay đổi rất nhiều, anh dám cam đoan là anh sẽ yêu người phụ nữ kia cả đời sao?"
Đường Thần chắc chắn nói: "Cam đoan, cho nên mới muốn cô giúp. Cao Tây, chuyện này cô giúp tôi hoàn thành rồi, thì tôi bảo đảm sẽ giúp cô tìm một người chồng tốt, thế nào?"
Mê Truyện Dịch
"Hừ, anh thôi đi, Cao Tây tôi mà cần anh tìm chồng giúp à? Nói cho anh biết, người thích bổn tiểu thư toàn là căn chính miêu hồng* phú nhị đại, tam đại đó nhá! Nhưng mà bổn tiểu thư tôi cũng là căn chính miêu hồng phú tam đại, bổn tiểu thư chỉ cần tình yêu, là tình yêu đó anh có hiểu không?"
*Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Đường Thần cũng bó tay với thái độ tự mình hài lòng của Cao Tây, khoát tay nói: "Được được được, đều như cô nói, tôi đã biết từ nhỏ cô đã là một đại mỹ nhân hoa gặp hoa nở rồi, bây giờ đã muộn rồi, nên trở về đi! Hy vọng cô cân nhắc đề nghị vào Thịnh Đường làm chiến hữu với tôi."
Nhưng mà Cao Tây lại hoàn toàn không ở cùng kênh với Đường Thần: "Anh nói còn thiếu một cái, bổn tiểu thư còn xe gặp xe chở nữa!"
Đường Thần im lặng nhíu mày, quay người đi về phía cửa thuyền gỗ: "Đi đây, thật sự phục cô, cái đầu của cô có bệnh à!"
Cao Tây đuổi kịp Đường Thần nói: "Anh mới có bệnh ấy."
Lên bờ, Cao Tây ồn ào đòi đi quán bar uống rượu, mấu chốt còn không đúng lúc mà nói đến quán bar "Đẳng Đãi" khiến Đường Thần muốn nôn ra máu! Còn nói có bình luận nói rằng nếu đã đến trấn Tử Ngọ thì phải đi 'quán bar Đẳng Đãi", nếu không thì xem như không có đến trấn Tử Ngọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5972-treo-tuong.html.]
Hai tay Đường Thần nhét trong túi quần, đưa lưng về phía Cao Tây, sau đó mới quay người nhìn Cao Tây, vô cùng nghiêm túc nói: "Đừng ầm ĩ. Trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đặt phòng có cảnh đẹp nhất ở tầng hai cho cô, còn đêm nay đã quá muộn rồi, cô phải về khách sạn nghỉ ngơi. Tôi sẽ nhắn hai bác Cao là cô vẫn an toàn."
Cao Tây vốn đang hào hứng thì bị Đường Thần túm trở về khách sạn, kéo cô đến phòng ngủ: "Đi vào trong ngoan ngoãn ngủ, cô dám ầm ĩ thì tôi sẽ mặc kệ cô luôn, để cô bị bác Cao quản thúc, kể cả chuyện lập gia đình, thế nào?"
Cao Tây dựa vào cạnh cửa, hai tay nâng mặt nhìn Đường Thần: "Vậy là anh đồng ý giúp tôi sao?"
Đường Thần nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý giúp cô, nhưng điều kiện là cô phải nghe theo lời tôi nói."
Cao Tây bày ra một tư thế hạnh phúc: "Vậy... anh có muốn hôn tôi một cái không?"
Đường Thần cúi đầu hôn một cái trên đỉnh đầu Cao Tây: "Ngủ ngon, đại tiểu thư!" Nói xong, Đường Thần liền đẩy cửa ra, đẩy mạnh Cao Tây vào nên trong, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lúc này trời đã khuya, mưa càng lúc càng lớn, mưa khiến trấn Tử Ngọ cũng càng xinh đẹp theo một cách khác.
Sân vườn nhà họ Bạch vuông vắn nhưng cũng không lớn, hai tầng nhỏ và ba gian nhà trệt.
Một bóng đen nhanh nhẹn trèo tường vào, Đường Thần ở bên ngoài quan sát rất lâu, phát hiện trong mấy cái sân nhỏ ở trấn Tử Ngọ này đều không có camera giám sát, nhưng ở từng ngã tư lớn đều có camera giám sát quay đầu qua lại.
Đường Thần cong môi nở nụ cười, anh vậy mà lại tính thời gian camera chiếu đến để trèo tường.