Có điều lần này chỉ số cảm xúc của Đường Thần lại cao hơn một chút, lại lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, thấy Cao Tây trừng mắt thì anh liền giơ hai tay lên đầu hàng, bởi vì trong miệng ngậm điếu thuốc mà lời nói có chút mơ hồ không rõ: "Đừng, tôi không hút, chỉ ngậm vậy thôi."
Cao Tây khinh thường nhíu mày, nghiêng mặt nhìn xa xăm: "Thật ra những lúc tôi ở một mình cũng sẽ hút thuốc, uống rượu, nhưng không có nghiện."
Đường Thần sửng sốt, mí mắt run rẩy vài cái: "Thì ra phụ nữ đều như vậy sao?"
Cao Tây mạnh mẽ xoay người lại nhìn Đường Thần: "Nghe cái giọng nói này của anh, vậy bạn gái thứ N của anh nhất định là một cô gái lúc cô đơn sẽ hút thuốc, uống rượu, nhưng cũng không nghiện chứ gì."
Lúc này Đường Thần như nhu hoà hơn nhiều, nhưng vẫn là giọng nói lười biếng kia: "Đích thật là như vậy, có điều, Cao Tây à, tôi cần sự hỗ trợ của cô."
Cao Tây nhíu mày: "Muốn tôi giúp anh gạt người à?"
Đường Thần thở dài nói: "Cô chơi đùa trong tổng cục dữ liệu, đầu óc quả thật so với thiên tài như tôi còn thông mình hơn, tôi cảm thấy nên tháo cái danh thiên tài này xuống đưa cho cô thì đúng hơn."
Cao Tây khinh thường nói: "Cảm ơn, bổn tiểu thư vốn rất thông minh rồi!"
Đường Thần biết Cao Tây vô cùng tức giận, nhưng anh cũng sẽ không nói xin lỗi cô, dù sao thì cũng là cách nhiều năm như vậy không gặp, anh vốn cũng không phải là một người ăn nói khéo léo, cho nên chỉ biết ăn ngay nói thật, nói chuyện thẳng thừng mà thôi.
Tay Đường Thần cầm điếu thuốc trong miệng, ung dung nói: "Bây giờ tôi cũng không có hi vọng gì xa vời, chỉ muốn kết hôn với cô ấy, nhưng tôi không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai gia đình chúng ta, ảnh hưởng đến tôi và cô, còn ảnh hưởng đến phần tình cảm của ba mẹ cô. Đương nhiên, người con gái ưu tú như cô cũng khinh thường lão già như tôi đây, chủ yếu là tôi lo lắng cho mẹ của tôi, cô hiểu đi! Mà không phải có ý gì khác."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5971-treo-tuong.html.]
"Phụt."
Cao Tây cười nói: "Xem ra anh còn rất biết tự giác, có điều tôi cũng phải nói cho anh biết, Cao Tây tôi chưa bào giờ giúp đỡ không công cho người khác đâu, lần này anh kêu tôi giúp anh lừa gạt bác gái, thì lương tâm tôi sẽ cảm thấy thế nào! Cho nên mới nói, anh phải cho tôi chút gì đó để đền bù tổn thất tinh thần mới được!"
Đường Thần cong khoé môi: "Vậy cô muốn đền bù tổn thất tinh thần như thế nào? Nói ra xem tôi có thể đáp ứng không?"
"Khẳng định là anh có thể làm được, đối với chuyện anh muốn lấy người phụ nữ anh thích về nhà, là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng đối với tôi mà nói, như vậy còn khá đơn giản."
Lúc này trời đã đổ mưa, Đường Thần nhíu mày: "Được rồi, đừng úp mở nữa, có ý gì thì mau nói thẳng ra đi. Trời cũng đã mưa rồi, nói xong liền sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi."
Cao Tây cũng nghiêm túc lên: "Tôi không muốn làm trong tổng cục dữ liệu, mà ba tôi đã cho tôi hai con đường, hoặc là tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Cao, hoặc là tiếp nhận quyền lợi cổ đông của Thịnh Đường, nhưng cả hai việc tôi cũng đều không thích thì phải làm sao? Anh có thể giúp tôi thoát khỏi trói buộc của ba tôi, thì tôi liền giúp anh lừa bác gái, mãi đến khi anh lấy người anh thích vào nhà, thế nào?"
"Xì."
Đường Thần cũng không còn cách nào tiếp tục nói chuyện với Cao Tây nữa, cô gái này nói chuyện trực tiếp như vậy là tốt hay xấu đây?
Lúc này thuyền gỗ đã cập bờ, Đường Thần cũng nhận được tin Lê Minh gửi tới, đó là địa chỉ cụ thể của Trần Sa Sa và Bạch Tuyết.
Sau khi Đường Thần xem tin nhắn thì trong lòng đã kích động muốn gào thét, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy: "Đây không phải là chuyện nhỏ, giúp cô thì có thể, nhưng vẫn phải bàn bạc kỹ hơn." Đường Thần nói xong liền chuyển chủ đề: "Có điều tôi cảm thấy đề nghị thứ hai của bác Cao không tồi, ví dụ như cho cô tiếp nhận cổ phần tại Thịnh Đường, đến Thịnh Đường cùng làm chiến hữu với tôi, cái này rất tốt."