Hả?
Haiz, phản xạ của người này cũng với Cao Tây hoàn toàn không cùng một tần suất.
Cao Tây liếc mắt, sau đó khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nói: "Nếu anh đã muốn nói, vậy tôi sẽ lắng nghe."
Đường Thần nhìn vào mắt Cao Tây, nhưng lại không phải là loại ánh mắt đàn ông nhìn người phụ nữ kia, mà là loại gì? Dù sao thì Cao Tây cũng nhìn không hiểu, đại khái ánh mắt Đường Thần nhìn cô là ánh mắt của anh em thân thiết đi!
"Cô trở về lâu như vậy, chắc hẳn cũng có nghe qua chuyện tôi thích một cô gái rồi đi!"
Cao Tây khinh thường nhướng mày: "Chuyện anh thích N cô gái tôi còn nghe qua rồi, chứ đừng nói là một cô gái."
Đường Thần trừng mắt nhìn Cao Tây: "Cô là cái miệng nhỏ của tôi sao? Có thể không ngắt lời được không?"
"Phụt."
Cao Tây phụt cười, thật lâu sau Cao Tây mới gật đầu: "Được rồi! Nể tình anh nói tôi là cái miệng nhỏ của anh như vậy, tôi đây liền chăm chú lắng nghe, được chưa?"
"Haizz..."
Đường Thần thở dài một hơi: "Tôi thật sự không biết nên nói như thế nào? Cũng không biết nên nói từ đâu, nhưng có một số chuyện tôi phải nói cho cô biết, là về chuyện của hai người chúng ta."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5962-anh-that-su-gia-roi.html.]
Người phụ nữ thông minh như Cao Tây cũng không phải không nhìn ra buổi xem mắt ngụy trang ngày hôm nay, thái độ của Đường Thần như thế nào, đương nhiên cô ta cũng có sự kiêu ngạo và điểm mấu chốt của mình, quả thật là thích anh, nhưng thích anh vì cái gì?
Cho đến tận bây giờ Cao Tây vẫn không tìm được đáp án, dù anh có bỏ mặc cô một mình trong góc phố nhỏ này thì cô vẫn thích, cho đến giờ khắc này, dường như cô đã tìm được nguyên nhân trực quan khiến cô thích Đường Thần rồi.
Tình cảm của anh vô cùng nghiêm túc và cố chấp, 'thà thiếu không ẩu' luôn tự mình đấu tranh, nếu không thì đã nhiều năm như vậy tại sao cậu ba nhà họ Đường lại có thể thiếu phụ nữ được?
Cao Tây đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Đường Thần, hơi cúi đầu: "Tôi nghĩ là anh không cần phải cân nhắc quá nhiều đâu, tôi đã nói rồi, ba mẹ của tôi sẽ không dùng hôn nhân của tôi làm tiền đặt cược, tôi cũng sẽ không, lần này hai nhà chúng ta ăn cơm, thật ra là có ý muốn hai nhà chúng ta cùng hợp tác, là ý của tôi, không liên quan đến ba mẹ tôi, cho nên anh không cần lo lắng Thịnh Đường sẽ xảy ra bất kì rủi ro gì đâu. Đương nhiên là do tôi không thể chủ động hẹn gặp mặt anh, cho nên mới để ba tôi ra mặt, ông ấy đâu! Đoán chừng là thật sự lo lắng tôi không thể gả đi được, lần này nghe xong liền đem ý tứ chỉ bằng hạt vừng của tôi nói thành dưa hấu lớn, tôi cũng phục ông ấy luôn."
Cao Tây đâu chỉ thông minh, chỉ số cảm xúc của cô cũng thuộc hạng nhất!
Khi Đường Thần vừa đến vịnh Dung Thụ, cô liền nhìn ra tất cả chỉ là ý của mẹ anh, mà anh căn bản cũng không có chia tay cô gái kia!
Một lúc sau, Cao Tây ngẩng mặt lên, nhìn Đường Thần nói: "Có điều phải nói thật, Đường Thần, nhiều năm rồi mới gặp lại anh, tôi rất thất vọng. Biết tại sao không?"
Đường Thần nhìn Cao Tây không nói là biết, cũng không nói không biết, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta như vậy, vẫn bình tĩnh và trấn định giống như Cao Tây thất vọng về anh cái gì cũng không sao cả.
Trên thuyền gỗ yên tĩnh hồi lâu, đôi lông mày đen của Cao Tây mới khẽ nhăn lại, ghét bỏ nói: "Bình thường chỉ nhìn anh trên TV hoặc là tạp chí thôi, còn nghĩ là anh đẹp trai như ngôi sao trên thảm đỏ vậy, lần này nhìn thấy, tôi liền tuyệt vọng, anh thật sự già rồi."
Cao Tây biết chỉ số thông minh của Đường Thần rất cao, nhưng chỉ số cảm xúc của anh thật sự là một con số âm, vậy thì cứ trực tiếp đả kích anh, để anh đừng tưởng rằng Cao Tây cô cần phải quấn lấy anh mới được, như thể ba của cô cần phải mạnh mẽ gả cô cho anh mới được không bằng.