Lư Thiếu Hoa kéo Trần Sa Sa vào lòng, dùng hai tay to ôm lấy sau đầu cô, đặt cằm lên trên mái tóc của cô: "Sa Sa, anh biết anh là một thiếu gia chơi bới lêu lổng, so với việc đặt tâm tư vào sự nghiệp. Anh không bằng anh họ của Hoắc Lệ Hành của anh, so về tham vọng anh cũng không có tham vọng lớn như tên họ Đường kia. Nhưng anh là người không sợ người khác xoi mói nhất, anh là người muốn làm gì thì làm cái đó, không muốn làm liền sẽ không làm. Vì vậy, chỉ có anh mới có thể bảo vệ được em cùng đứa nhỏ, mới có thể bất chấp tất cả mà làm cho em hạnh phúc, em có hiểu không?"
Đường Thần dù có tốt đến đâu cũng không thể quyết định cuộc hôn nhân của mình, không thể cho cô sự ổn định và hạnh phúc, Lư Thiếu Hoa anh ta không chỉnh chu và không đáng tin cậy, nhưng anh ta hiểu lòng mình, anh ta đã lang thang trăng hoa nhiều năm như vậy, trong số đó anh ta chưa từng gặp qua một người phụ nữ có thể khiến anh ta có mong muốn mãnh liệt muốn kết hôn, sống cả đời, quyết tâm ra quyết định!
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, ánh mắt của Trần Sa Sa mơ hồ không rõ, cô còn chưa hết kinh ngạc bởi cái nhìn thoáng qua trong quán bar, Lư Thiếu Hoa này lại đột ngột tỏ tình với cô như vậy, một thai phụ như cô sao có thể tiêu hóa được đây!
Một lúc lâu không thấy Trần Sa Sa lên tiếng, Lư Thiếu Hoa buông cô ra một chút, cúi đầu nhìn, phát hiện cô gái này đang ngơ ngác nhìn vào một nơi không rõ, giữa lông mày như có vài chữ ngơ ngác và buồn bực.
Lư Thiếu Hoa hai mắt run lên, anh ta không biết mình bị làm sao, người chưa bao giờ đa sầu đa cảm với một sinh vật như phụ nữ, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mê Truyện Dịch
Bạch Tuyết vì không muốn gây rắc rối cho gia đình họ Lư, không muốn cha mẹ Lư Thiếu Hoa cùng với bác cả của anh ta là Hoắc Chí Thành bởi vì hai người con trai của họ ồn ào mà quan hệ trở nên bế tắc. Dù sao bà ấy cũng hiểu được, bất luận Lư Thiếu Hoa có là thiếu gia quần là áo lụa ra sao, có muốn làm gì thì làm nấy thế nào thì anh ta và Sa Sa tuyệt đối không có khả năng. Nếu Sa Sa không mang thai thì có lẽ còn có thể có chút khả năng, nhưng hiện tại là không thể, cho nên bà ấy không cho Lư Thiếu Hoa biết chuyện khi bà ấy mang Trần Sa Sa rời khỏi thành phố B, vì không để cho anh ta biết, còn để cha mẹ Lư gia nghĩ cách đưa con trai họ ra ngoài trong vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn bị gia hỏa này tìm thấy.
Nhưng khi Lư Thiếu Hoa nhìn thấy cô, đầu óc vừa động anh ta liền đưa cô đến quán bar! Vốn dĩ định tặng cho cô một bó hoa tươi nhập khẩu sau khi đã tham khảo ý kiến của bác sĩ rằng nó không có ảnh hưởng đối với phụ nữ mang thai, tất nhiên anh ta không có ý định tặng hoa cho cô ở trên sân khấu cùng với câu thổ lộ, "Bởi vì cô gái anh yêu nhất đang chờ anh ở chỗ này." Vì lo lắng như vậy sẽ tạo cho cô áp lực quá lớn. Nhưng khi vừa nhìn thấy Đường Thần, anh ta liền thay đổi chủ ý của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5951-bong-nhien-quay-dau.html.]
Lư Thiếu Hoa ở giữa các bụi hoa nhiều năm như vậy, mới chợt nhận ra khi mình đối mặt với cô trầm ổn đáng yêu như vậy, lại không biết làm sao để cô vui vẻ? Ít ra thì đừng trông buồn bã và bất lực như bây giờ!
Một cô gái xinh xắn và dễ thương đang còn ở tuổi thanh xuân nên được tận hưởng tình yêu và có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất!
Tuy phải chịu đựng quá nhiều gian khổ, nhưng cô ấy không bao giờ để lộ một chút buồn bã và đau khổ trước mặt người khác, luôn luôn nhíu mày, mỉm cười với cuộc sống, một mình gánh chịu những vết thương mà chỉ có thể trong đêm mới có thể thể hiện cảm xúc chân thật!
Đột nhiên, Lư Thiếu Hoa hai tay ôm mặt Trần Sa Sa, cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn: "Được rồi, anh đưa em về, kẻo dì Tuyết lo lắng."
Con đường xanh ngắt nơi có thể nhìn thấy ánh sáng, bóng hai người kéo xuống dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao ...
Đột nhiên, bước chân của Trần Sa Sa dừng lại. Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn vào một góc không xác định, cô luôn cảm thấy Đường Thần đang theo dõi mình, cô thực sự không muốn có những tưởng tượng kỳ quái như vậy, nhưng tâm trí cô không tự chủ được, cô cũng cạn lời với chính mình!