Đường Tần vừa nói xong chữ cút, Trần Sa Sa đã bị Lư Thiếu Hoa kéo ra khỏi quán bar.
Đường Thần sững sờ nhìn về phía cửa, lúc này anh cảm thấy thật bất lực, giống như bị ngăn cách bởi cả thế giới vậy, mọi thứ xung quanh cô đều thay đổi, quan hệ giữa các cá nhân đều không liên quan đến anh, thậm chí anh còn không bằng một Lư Thiếu Hoa một người mới quen không lâu.
Đúng lúc này, Mạc Thành ở gần cửa nhìn Trần Sa Sa bị Lư Thiếu Hoa kéo ra khỏi quán bar.
Nhìn từ vị trí của Mạc Thành nhìn sang Đường Thần, dưới ánh đèn đang biến ảo, anh như cô đơn, yên lặng ở trong chính thể giới mà bản thân tạo ra.
Ánh mắt Đường Thần lúc này khác với lúc ở Hải Thành, ánh mắt của anh vừa tuyệt vọng, vừa có vẻ muốn g.i.ế.c người!
Giờ phút này, so với khung cảnh ngoài đường trong quán bar vẫn còn tiếng ồn ào, tiếng hò hét, tiếng huýt sáo, ai cũng thả hồn bay bổng trong một thiên đường yên bình, khép kín và thanh tao của riêng mình, dẫu có bao nhiêu yêu hận tình thù cũng không quấy dầy đến việc những người khác phóng túng
Lúc này, Lê Minh liên tục gửi và nhận tin nhắn bằng điện thoại di động của mình, ném cho Mạc Thành một cái ánh mắt.
Mạc Thành chậm rãi đi tới: "Chuyện gì?"
Lê Minh lắc lắc điện thoại trong tay: "Có rất nhiều việc, lộn xộn, cậu đưa lão đại rời khỏi quán bar đi! Cũng có thể tìm cho hai người mấy cô, dù sao cảnh tượng và phong cảnh này cũng quá thích hợp để tối nay để gặp gỡ ướt át một phen."
Trước quầy bar, Mạc Thành chỉ đơn giản gọi người mở cho họ một chai bia, đưa cho Đường Thần, đưa chai rượu của mình chạm vào chai rượu của Đường Trần: “Cạn, uống rượu, uống rượu, dùng rượu Đỗ Khang là cách tốt nhất để giải tỏa, cạn nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5942-tam-tinh-nhu-vay-thich-hop-de-diem-ngo.html.]
Mạc Thành này cũng thật là, trên tay rõ ràng là bia đen, cũng chỉ có Mạc Thành mới nói là rượu Đỗ Khang.
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa và Lư Thiếu Hoa vừa bước ra khỏi quán bar, đi về phía trước dọc theo con phố cổ dài.
Lư Thiếu Hoa nắm cổ tay Trần Sa Sa chặn trước mặt cô nói: "Sa Sa, khó chịu không? Anh bế em về nha?"
Phố cổ không có xe hơi, chỉ có loại xe kéo, nhưng Trần Sa Sa cũng muốn nói rõ ràng với Lư Thiếu Hoa một số chuyện, nếu không cứ như này thì phải làm sao đây?
Cô là một phụ nữ đã mang thai!
Trần Sa Sa lắc đầu: "Không sao đâu. Em nói vậy chỉ vì em không muốn ngây người ở lại đó thôi. Em cũng không quá khó chịu. Anh Thiếu Hoa, hôm nay em gọi anh một tiếng anh như vậy. Đó là ý của mẹ em. Bà ấy nói, anh và Hoắc Lệ Hành đều là anh của em, cả hai sẽ bảo vệ em. Nhưng mà anh Thiếu Hoa, anh không cần quá tốt với em như vậy đâu? Em không muốn sống quá nặng nề ~"
Lư Thiếu Hoa nghiêm túc trở lại, chậm rãi buông tay đang ôm Trần Sa Sa, nói: "Sa Sa, nếu anh đem phiền toái lại phiền toái cho em thì anh có thể cố gắng thay đổi. Anh chỉ nghĩ em một mình ở đây mang thai rồi sinh con, điều đó thật bất tiện và không có lợi cho em và dì Tuyết, em có hiểu không?"
Trần Sa Sa trừng đôi mắt dễ thương nhìn Lư Thiếu Hoa: "Ý của anh là?"
Lư Thiếu Hoa nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Em cũng không thể nói cho hàng xóm biết em mang thai khi chưa kết hôn được? Sa Sa, em nên nhớ rằng, đây là nông thôn, chính là nông thôn đó, ánh mắt và nước bọt của hàng xóm láng giềng cũng đủ để dìm c.h.ế.t một người phụ nữ chưa chồng mà mang thai, em hiểu không? Dù biết em là một cô gái ngoan, nhưng với hàng xóm nhiều như vậy, em và dì Tuyết sẽ không thể chịu đựng được những lời đồn đoán."
Trần Sa Sa cũng liên tục chớp chớp mắt: "Cảm ơn anh, nhưng em thật sự không muốn liên lụy đến anh. Anh là đàn ông chưa vợ lại suốt ngày đi cùng phụ nữ mang thai với người đàn ông khác, làm sao có thể được......"