An Noãn Noãn nghiêm giọng lại: “Nhưng mình nói trước, cậu chỉ cần bảo vệ mình là được, nhất định không được đánh người đâu đó!”
Văn Tinh Tinh bĩu môi: “Cái đó còn tùy thuộc và biểu hiện của Lục cặn bã và Mục tiện nhân kia nữa, mình cũng đâu thể giương mắt nhìn chị em mình người ta khi dễ, phải không?”
An Noãn Noãn cụp mắt xuống: “Chắc là không như vậy đâu, trong trường hợp đó, Mục Hiểu Hiểu cũng không phải kẻ ngốc, cho dù có thế nào thì cô ta cũng phải quan tâm đến mặt mũi của hai gia tộc lớn nữa! Hơn nữa, cô ta cũng chỉ muốn chính mắt mình thấy được cảnh Lục Tĩnh Vũ đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay cô ta và cầu hôn cô ta trước mặt mọi người mà thôi.”
Văn Tinh Tinh hít một hơi: “Mình cũng mong là vậy! Chỉ là Mục Hiểu Hiểu trước giờ là một người ngu ngốc, cũng không biết hôm đó có dây thần kinh nào cả cô ta gắn lộn chỗ hay không.”
An Noãn Noãn nhíu mày, “Đi trước đi rồi tính tiếp, bình tĩnh ứng phó!” Cô thật sự rất sợ những chuyện xấu bất ngờ ập đến này, vậy nên phải chuẩn bị tâm lý phòng bị trước vậy!
Cả ngày thứ bảy, An Noãn Noãn hoàn toàn không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Cố Bắc Thần, chuyện này làm cô có chút không quen, cứ lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, cũng lo lắng cho ngày hôm sau tham gia lễ đính hôn của Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu, cô sẽ căng thẳng. Nhưng nói chung cô lo cho Cố Bắc Thần nhiều nhất, lo lắng vì sao anh không gọi điện thoại cho cô, không phải mấy hôm nay anh đều là có thời gian liền gọi cho cô hay sao?
Vậy thì tại sao hôm nay lại không gọi? Lúc cô gọi qua cho anh cũng chỉ nhận được những tiếng “tút tút” kéo dài, An Noãn Noãn lại càng thêm mất bình tĩnh, cứ lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Mãi cho đến hơn mười hai giờ, cuối cùng cô cũng thức không nổi nữa, nên đành đi ngủ. Thói quen đúng là thứ g.i.ế.c người không dùng đao mà!
Sáng hôm sau, khi An Noãn Noãn vẫn còn lười biếng trên giường thì nhận được điện thoại của Cố Bắc Thần, người nào đó đem theo giọng nói vẫn còn ngái ngủ mà nhấc máy: “Alo, ai vậy?” Trong ý thức mơ hồ của cô giờ này vẫn còn sớm lắm đó!
Cố Bắc Thần đang trong bệnh viện quân y, Từ Phượng Chi nhập viện rồi, anh đeo tai nghe bluetooth đứng nói chuyện ngoài hành lang khu phòng bệnh VIP, khóe môi cong lên đến một độ cong hoàn hảo, cất giọng nói trầm thấp: “Chồng em!”
An Noãn Noãn bỗng mở lớn hai mắt, nhìn vào màn hình điện thoại rồi lập tức ngồi dậy: “Anh, anh đang ở đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-591-chuyen-xau-bat-ngo-ap-den.html.]
Cố Bắc Thần nhướn mày lên: “Nhớ anh sao?”
An Noãn Noãn khẽ bĩu môi, nhưng cũng ngượng ngùng đáp lại: “Trả lời tôi trước, anh không có chuyện gì đấy chứ?”
Mê Truyện Dịch
Khóe môi Cố Bắc Thần hạ xuống, anh đưa tay xoa trán: “Không có gì, ngày hôm qua có chút việc phát sinh nên tôi vẫn luôn họp, lúc họp xong thì đã trễ quá nên không gọi điện cho em.” Anh hạ mi mắt xuống, hỏi cô: “Hôm nay có tính làm gì không?”
An Noãn Noãn cắn môi, cô không biết có nên nói với anh chuyện cô sẽ tham gia lễ đính hôn của Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu không?
Thấy An Noãn Noãn không lên tiếng, Cố Bắc Thần đành nói: “Còn chưa tỉnh ngủ sao, vậy thì em cứ ngủ thêm chút nữa đi, bên này anh còn có chút việc.”
Từ Phượng Chi nằm trên giường bệnh, bà lấy ra một cái thiệp mời đưa cho con trai, giọng điệu lạnh lùng: “Hôm nay, cô hai nhà họ Mục và người thừa kế Lục Tĩnh Vũ đính hôn, mẹ thành ra thế này chắc là không đi được rồi, con thay mặt mẹ và cha con đi đi! Con không cần phải nói năng gì cả, chỉ cần biếu chút quà, cùng các vị trưởng bối ăn cơm, chào hỏi một cái, uống một ly rượu là có thể đi được rồi.”
Cố Bắc Thần nhấp nhấp môi không nói gì, Cố Vỹ Thành thấy vậy liền nói: “Đừng làm khó Bắc Thần nữa, không thì cứ để Bối Bối đi là được rồi.”
“Con đi.” Cố Bắc Thần nói.
Trong khách sạn quốc tế Dĩ Duyệt, môt màn hình điện tử cực lớn đang phát hình của nhân vật hạnh phúc nhất ngày hôm nay, màn hình nhấp nháy ánh đèn đỏ rực, khiến người ta thật chói mắt!
“Chúc mừng lễ đính hôn của Anh Lục Tĩnh Vũ và cô Mục Hiểu Hiểu”, trên màn hình phát đi phát lại dòng chữ này.