Nhà mẹ đẻ Bạch Tuyết là một bác sĩ Trung y nổi tiếng nhất trấn cổ Tử Ngọ này, mấy thế hệ đều là bác sĩ Trung y nổi tiếng, Bạch Tuyết cũng thừa kế bí phương tổ truyền nên mới có thể sinh tồn, hiện giờ nhà họ Bạch không còn ai ngoài một người chú, sau khi xảy ra vụ cháy ở hiệu thuốc, con gái thì bị cháy đến không còn hình dạng, cháu gái ngoại thì không rõ sống c.h.ế.t cha mẹ Bạch Tuyết biết tin, hai ông bà trước sau vài năm cũng ốm c.h.ế.t rồi.
Lần này vì để Trần Sa Sa dưỡng thai tốt, cũng không muốn dây dưa với Đường Thần và Nhạc Lâm nữa, Bạch Tuyết đành phải dẫn con gái về trấn cổ Tử Ngọ, dù gì nhà cửa nhà họ Bạch vẫn còn ở đây, mấy năm nay Bạch Tuyết cũng có chút tiền, có tiền sửa sang lại nhà cửa của cha mẹ ở trấn cổ Tử Ngọ.
Lần này Bạch Tuyết dẫn theo con gái trở về, định mở một phòng khám nhỏ hoặc là làm ăn buôn bán nhỏ ở trấn Tử Ngọ vẫn chưa biết được, nhưng trước mắt Bạch Tuyết muốn chăm sóc Sa Sa và đứa bé, chi phí ở trấn Tử Ngọ không cao, trong sân vẫn có thể trồng rau củ, dù trong mười mấy năm không kiếm tiền hoặc là nửa đời sau không kiếm tiền cũng có thể nuôi được một đứa bé, dù sao Bạch Tuyết cũng có cổ phần của nhà máy sản xuất thuốc của nhà họ Hoắc.
Trở về trấn Tử Ngọ nhiều ngày như vậy, Trần Sa Sa và Bạch Tuyết vẫn chưa có cơ hội đi dạo trấn cổ vào ban đêm, rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, Trần Sa Sa lại mang thai, Bạch Tuyết không dám để một mình cô trên đường, nhà họ không phải ở trên đường trấn cổ mà ở thượng du sông Lĩnh Nam.
Mê Truyện Dịch
Lúc này, Trần Sa Sa kéo tay Bạch Tuyết, hai mẹ con đi trên đường đá xanh cổ kính, đưa mắt nhìn những căn nhà sàn thiết kế theo kiến trúc cổ ở khắp nơi.
Trấn cổ Tử Ngọ về đêm đẹp như một bức tranh khổng lồ cuộn tròn!
Phố cổ nép mình bên dòng sông Lĩnh Nam, có rất nhiều thuyền nhỏ qua lại trên sông, đầu thuyền treo đèn lồng đỏ, còn có tiếng sáo du dương và điệu hát dân gian.
Ngõ hẻm dài sâu với lối đi quanh co, những tòa nhà gỗ ngói xanh cùng với những cửa hàng nhỏ như đang nói lên lịch sử của trấn cổ này với những mảnh ghép giàu có đông đúc phồn hoa trong quá khứ.
Khắp nơi đều là cầu nhỏ nước chảy, nước sông trong veo phản chiếu những ngôi sao dày đặc và sáng ngời trên bầu trời, lóe lên trên mặt nước...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5902-cau-nho-nuoc-chay-nguoi-yeu-xa-tan-chan-troi.html.]
Trần Sa Sa cầm điện thoại liên tục chụp ảnh, rất nhiều hình tự sướng của cô và Bạch Tuyết.
"Mẹ, chẳng trách con nghe người ta nói trấn cổ Tử Ngọ là cố cung bình dân! Thực sự rất đúng!"
"Người đẹp, chụp giúp tôi tấm hình được chứ?" Cao Tây không mang theo gậy tự sướng, cho nên thật sự rất khó khi muốn chụp cả cảnh đêm mà có cả mình trong đó!
Đúng lúc thấy hai người chụp cho nhau rồi tự sướng, Cao Tây đi đến nhờ giúp.
Trần Sa Sa quay đầu, thấy một cô gái xinh đẹp, cũng cười tít mắt, nói: "Tất nhiên là được rồi." Nói xong, Trần Sa Sa cầm lấy di động của Cao Tây chụp giúp cô ta: "Người đẹp tạo dáng gì đó xinh đẹp đi nào, một hai ba tách…"
"Thêm vài tấm nữa!" Trần Sa Sa hô, Cao Tây thay đổi tư thế.
Bỗng nhiên, di động trong tay Trần Sa Sa vang lên, cô thu tay lại, trên màn hình rõ ràng hiện lên hai chữ Đường Thần, dãy số kia cô thuộc làu làu, không muốn thừa nhận Đường Thần này chính là Đường Thần kia cũng không được.
Trần Sa Sa là một cô gái rất thông minh, sau vài giây nhìn thấy cái tên và dãy số kia đã điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, nhìn Cao Tây nói: "Người đẹp, điện thoại của cô này!"
Cao Tây cầm lấy di động bấm nút nghe: "À… Tôi đang chụp ảnh thì anh gọi qua."
Trần Sa Sa vẫy vẫy tay với Cao Tây rồi khoác cánh tay Bạch Tuyết rời khỏi đó.