Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 587:2 Tôi lại không phải ngốc bạch ngọt!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:17:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo tốc độ xe càng nhanh càng xa hơn, ngôi sao ở phía chân trời càng ngày càng dày đặc hơn, trên đường đi, Đường Thần ngoại trừ dùng Bluetooth để nghe điện thoại thì chính là nghiêm túc lái xe, chưa hề nói cho Cao Tây biết cụ thể là sẽ đi đâu, sau khi đôi mắt thoáng nhìn qua Cao Tây đang nắm chặt lấy đai an toàn ngồi cực kì ngay ngắn, Đường Thần cong cong khóe môi: “Sẽ không phải tổng giám đốc Cao thật sự sợ rồi chứ? Không phải cô cũng là khách quý của các câu lạc bộ đua xe lớn? Tại sao lại sợ như vậy?”

Cao Tây im lặng nuốt nước miếng một cái, từ từ quay mặt đi, trừng mắt nhìn sườn mặt của Đường Thần: “Ai sợ, sợ cái đầu anh chứ mà sợ, tôi chỉ là đang thắc mắc tối lửa tắt đèn rồi anh còn muốn kéo tôi đi chỗ nào nữa?”

Đường Thần cười khoe khoang: “Đã nói là dẫn cô đến cổ trấn ăn ngon mà.”

Cao Tây không tin bĩu môi: “Tin anh nói mới gặp ma, có lẽ là cổ trấn thật, không chừng cũng có đồ ăn ngon, nhưng mà nếu như là nói đi vì tôi thì anh vẫn là nên chọn lừa quỷ thì tốt hơn.”

Đường Thần quét mắt nhìn Cao Tây, cuối cùng cũng im lặng thở dài, cái gì cũng không thể nói được, khó trách cô gái này lại đi làm ở tổng cục dữ liệu, bộ não này có cần phải thông minh và lý trí đến vậy không?

Cũng không biết quả trứng nhỏ ngốc nghếch kia bây giờ như thế nào rồi? Có thể bị Hoắc Lệ Hành hay là Lư Thiếu Hoa lừa hay không, nhưng mà anh vẫn chưa tìm thấy cô, bây giờ còn có thể làm gì?

Chẳng mấy chốc xe đã đi vào vùng thung lũng, xuyên qua cửa sổ của xe, cho dù là không khí hay là dãy núi dần dần lùi lại về phía sau, trên bầu trời vẫn đầy ngôi sao sáng, tất cả đều là một với Hải Thành, một thế giới khác với San Francisco!

Xa xa dần dần có những ánh đèn lấp lánh, đến gần một chút thì nghe thấy có một điệu hát dân gian thú vị của Lĩnh Nam, đó là người đánh cá trên sông Lĩnh Nam hát cho khách du lịch nghe.

Bốn chữ ‘Cổ trấn Tử Ngọ’ nhấp nháy với đèn LED, rất nhanh sau đó là con phố dài theo phong cách cổ kính được lát bằng gạch màu xanh lam, bởi vì buổi tối nên cửa hàng hai bên sườn phố đều treo đèn lồng đỏ thẫm, đường phố dài mười dặm của cổ trấn Tử Ngọ đã trở thành một khu phố ẩm thức với nhiều loại thức ăn ngon.

Đường Thần đỗ xe xong, hai người cùng nhau xuống xe đi đọc theo cánh cổng bằng gỗ mang phong cách cổ kính đi xuống dưới phố cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5872-toi-lai-khong-phai-ngoc-bach-ngot.html.]

Mê Truyện Dịch

Một tay Đường Thần đút vào trong túi quần, nhìn như đang thưởng thức cảnh phố, nhưng lòng của anh đã sớm đã bay đến chỗ nào rồi! Ngay cả chính anh cũng không biết, bởi vì anh không phải là người thích đi dạo phố, khung cảnh đường phố như thế này nếu như bên cạnh có con thỏ con kia chắc chắn sẽ thú vị hơn!

“Tổng giám đốc Đường? Nơi này.”

Đột nhiên có một tiếng nói phát ra, Cao Tây nhìn theo ánh mắt của Đường Thần, cô ta đã từng gặp qua người nọ, đó không phải là vệ sĩ của Đường Thần hay sao?

Cao Tây nhíu mày, quả nhiên là có âm mưu mà, vậy mà còn nói là mấy người bạn của anh nghỉ phép ở chỗ này, nghỉ cái đầu quỷ à!

“Đúng là chỗ này thật sự không tệ.” Đường Thần nói một câu với Lê Minh xong thì nhìn về phía Cao Tây: “Cao Tây lại đây hỏi họ một chút xem chỗ này có cái gì ăn ngon không.”

Cao Tây chậm rì rì đi tới: “Buổi tối tôi còn chưa ăn cơm, các anh có việc quan trọng thì lo bàn việc của các anh đi, tôi tự đi lòng vòng một lát, sau đó tìm một cái nhà trọ nghỉ là được. Đừng quan tâm tới tôi”

Tất nhiên Lê Minh nhận ra Cao Tây là ai, nhưng dù sao anh ta cũng chưa từng chính thức gặp mặt trực tiếp cô ta cho nên cũng chỉ có thể giả vờ như không quen biết cô ta.

Đường Thần nhìn về phía Cao Tây hỏi: “Cô có chắc là muốn ở một mình hay không?”

Cao Tây khinh thường nhướng mày: “Tôi lại không phải ngốc bạch ngọt, có cái gì mà không dám. Yên tâm đi! Tạm biệt~”

Loading...