“Anh còn không biết xấu hổ mà cười?” Đôi tay Cao Tây véo lấy eo anh giận dữ trừng bóng dáng của Đường Thần.
Bỗng nhiên, Đường Thần ngưng cười nhạo cô ta, xoay người nhìn đỉnh đầu của Cao Tây: “Cao Tây, lại đây?”
Cao Tây nhíu mày: “Lại đó, làm gì?”
“Lại đây, tôi nói cho cô biết cái này, nhanh lên.” Đường Thần đặc biệt nghiêm túc, Cao Tây sợ tới mức còn tưởng là anh định thổ lộ gì đó với cô ta!
Cao Tây cứ ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn Đường Thần như thế chứ không có đi đến trước mặt anh, bỗng nhiên, Đường Thần nghiêm túc đùa dai nói: “Trên đỉnh đầu cô có con bọ gì kìa.”
“Á……”
Cao Tây lại hét một tiếng chói tai, lần hét này còn khủng bố hơn so với lần hét vừa nãy, mấy người khách du lịch cách đó không xa cũng giật mình chạy tới, nhưng lại phát hiện hai người họ không có xảy ra chuyện gì?
“Cô không sao chứ! Người đẹp……” Có anh chàng đẹp trai hỏi Cao Tây.
Cao Tây vẫn đang nhắm mắt la hét, mấy du khách cách đó không xa giật mình chạy tới đến xem cũng không biết làm sao.
Đường Thần nhanh chóng đeo kính râm lên, phất tay với mọi người: “Không có chuyện gì đâu, cô ta đang cáu kỉnh mà thôi.” Dứt lời, Đường Thần bước đến gần Cao Tây, giơ tay lấy lại điện thoại từ trong tay Cao Tây, nhấn xoá tấm ảnh thảm hại vừa nãy của anh, lúc này mới lấy mấy chiếc lá khô ở trên đỉnh đầu cô ta xuống, buồn cười nói: “Xong rồi, đã bắt được sâu rồi.”
Mọi người nghe xong thì thổn thức, dần tản ra.
Lúc này Cao Tây mới từ từ mở mắt ra, cô ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Thật sự đã bắt được rồi à?”
“Ừ.” Đường Thần trả lời sau đó mở bàn tay ra, thứ trong lòng bàn tay anh là vài chiếc lá khô.
Cao Tây hung hăng chớp chớp mắt, sau đó mới nhào về phía Đường Thần: “Anh mà cũng dám chọc tôi hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5861-tran-tu-ngo.html.]
Cao Tây hận đến mức dùng sức múa may nắm đ.ấ.m nhưng mà không biết nên thu thập Đường Thần như thế nào, cô ta nhe răng trợn mắt một lúc lâu, mới nói: “Tôi thật sự rất muốn cắn anh một cái.”
“Ha ha~”
Đường Thần cười hai tiếng rồi nói: “Thôi, không tranh cãi nữa, tôi phải trả lời email rồi, cô chơi một mình trước đi.”
Đường Thần nói xong, đã mở email vừa mới thông báo tới ra, là Lê Minh gửi cho anh tình huống điều tra bí mật trong hai ngày qua của mấy cái trấn nhỏ và huyện nhỏ lân cận mà Đường Thần đã nói, không có bóng dáng của Trần Sa Sa và Bạch Tuyết, nhưng mà anh phát hiện ra một vấn đề cực kì đáng ngờ, Trình Thiên Vũ và cha của anh ta cũng đang điều tra Bạch Tuyết và Trần Sa Sa, điều càng khiến Lê Minh cảm thấy nghi ngờ hơn chính là tại sao họ cũng nhìn chằm chằm vào nơi được gọi là trấn Tử Ngọ?
Đường Thần chuẩn bị trực tiếp gọi điện thoại qua, bất chợt anh dừng lại, lại ngẩn người nhìn về phía nơi không biết tên kia.
Một lúc sau, anh trả lời tin nhắn cho Lê Minh: “Vậy thì nhìn chằm chằm người của Trình Thiên Vũ, có bất cứ tiến triển nào thì phải liên hệ với tôi.”
Lê Minh: “Đã biết.”
Đường Thần sờ sờ cằm, cha con Trình Thiên Vũ đang điều tra tìm kiếm mẹ con Trần Sa Sa?
Có chút thú vị rồi?
Số điện thoại của Trình Vũ Thiên bị Đường Thần lướt qua lướt lại rồi lại quay trở lại, cuối cùng anh quyết định không gọi, chắc hẳn giờ phút này Trình Vũ Thiên còn đang ở bên phía vịnh Dung Thụ!
Lần trước Đường Thần bị chuyện công ty khủng hoảng và chuyện Trần Sa Sa mất tích hai chuyện cùng đả kích trầm trọng thật sự không thể kháng cự được, vì vậy lúc chạng vạng liền nhanh chóng lái xa bay về hướng của núi Chung Nam, Lê Minh và Mạc Thành đều theo sát anh.
Đêm hôm đó ba người họ lên trên đỉnh núi Chung Nam uống rượu cả đêm, sau đó dựng lều ngủ ở ngoài trời qua đêm.
Đêm hôm đó, trên dưới núi Chung Nam đổ mưa cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ ngoài trời, cũng là đêm hôm đó, Đường Thần bỗng nhiên sốt cao, bởi vì ba người tách ra ba cái lều, cho nên suýt nữa Đường Thần bị sốt mà chết, hai người kia không biết tình huống.
Mê Truyện Dịch
Kết quả khi Đường Thần bị sốt trong cơn mơ mơ màng màng, mơ thấy Trần Sa Sa đút cho anh một cái gì đó lành lạnh vào trong miệng, sau đó mới đi hôn môi cô ở trong tiềm thức, kéo tay cô, đụng vào mặt cô!