Đường Thần hơi nhíu mày, lấy t.h.u.ố.c lá ra và nhìn sang Cao Tây: “Lúc nãy bị dọa sợ sao?”
Cao Tây khinh khỉnh nhìn Đường Thần: “Thật sự không thể tưởng tượng nổi những cô gái yêu anh, ở chung với anh như thế nào nữa? Anh trầm lặng quá!”
Đường Thần châm thuốc, mở hé cửa kính, cũng không lái xe nhanh lắm, thật ra, trong đầu Đường Thần đang nghĩ ngoài nói chuyện công việc với Cao Lập Vĩ ra thì hình như cũng chưa nói chuyện riêng bao giờ, bây giờ đi cùng con gái ông ta, thật không biết nên nói chuyện gì.
Tuy Đường Thần biết người lớn hai bên muốn Đường Thần anh và Cao Tây yêu nhau, nhưng vấn đề là, hồi nhỏ cũng từng quen biết với nhau, giờ đột nhiên bảo yêu nhau thì yêu kiểu gì đây?
Bản thân anh cũng không giỏi yêu đương!
Những vấn đề sắc bén mà Cao Tây hỏi, anh cũng không biết nên trả lời thế nào, đương nhiên anh biết bản thân trong lòng đã sớm buông được An Noãn Noãn từ lâu, bây giờ khi gặp cô cảm thấy cũng rất bình thường, nhưng anh biết rằng ban nãy trong đầu là vì người phụ nữ đó nên mới phân tâm.
Đường Thần hút hết điếu thuốc mới nghĩ đến trả lời Cao Tây, hơi nhíu mày: “Cô có vẻ rất rõ về việc của tôi nhỉ?”
Cao Tây nhìn Đường Thần với ánh mắt khó hiểu, chậc chậc mấy tiếng rồi lắc đầu: “Anh trả lời làm tôi giật mình quá, cứ tưởng anh sẽ không trả lời chứ, phản xạ chậm như vậy à?”
Đường Thần khó khăn lắm mới hài hước được một câu: “Không phải cuộc sống của thiên tài đều rất ngu ngốc sao, chẳng lẽ cô không biết?”
Mê Truyện Dịch
“Haha~”
Cao Tây cười lớn: “Tôi cứ nghĩ anh khiêm tốn lắm cơ, cái này căn bản là không chịu nổi khen ngợi sao.”
Đường Thần nhìn đường rồi nói: “Đi đâu leo núi đây?”
Cao Tây ngẫm nghĩ: “Tôi không rõ, anh thử nói xem nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5831-om-ban-gai-leo-bac-thang-doc.html.]
Mắt Đường Thần chợt lóe sáng: “Vậy đi núi Chung Nam đi, thắt dây an toàn vào.”
Hơn bốn mươi phút sau, xe của Đường Thần đã đến chân núi Chung Nam, cách thành phố mấy chục dặm.
Đường Thần đỗ xe xong, anh nhìn sang Cao Tây, cô gái này lại dựa vào ghế ngủ ngon lành từ bao giờ rồi, chẳng trách lúc vừa ra khỏi thành phố vẫn còn chụp ảnh khắp nơi, sau đó thì không thấy tiếng nữa, thì ra là ngủ rồi.
Đường Thần xuống xe trước, ra chỗ siêu thị nhỏ ven đường mua ít nước uống, mới phát hiện ra là bình thường mình chỉ chuyên uống mấy loại nước khoáng, ở chỗ rừng núi này thì lại không có.
Lúc Cao Tây mở mắt ra, thấy Đường Thần đang đứng ở cổng siêu thị cách đó không xa, lật ra lật vào tủ lạnh ở đó, cau mày, giống dáng vẻ vừa chê bai vừa bất lực.
Cao Tây xuống xe đi đến, Đường Thần đang cầm hai chai nước trên tay so sánh.
Cao Tây vừa tò mò vừa thắc mắc: “Anh đang so sánh xem loại nào rẻ hơn hời hơn à?”
Đường Thần nhìn cô gái đứng dưới bậc: “Cô thích uống loại nào?”
Cao Tây chọn bừa một chai nước khoáng: “Loại nào cũng được, tôi bình thường không uống nước ngọt, chỉ uống nước lọc, vậy thì chai này đi.”
Đường Thần sờ mãi trên người mà không thấy tiền, Cao Tây nhìn anh cười: “Không mang tiền à?” Người này bình thường toàn quẹt thẻ, tiền lẻ đều để trợ lý, thư ký trả, anh không cầm tiền tiêu vặt trên người bao giờ.
Cao Tây cười đắc ý, nhìn Đường Thần với ánh mắt khinh bỉ haha, hỏi ông chủ siêu thị: “Ông chủ, có thanh toán qua wechat không?” Cô ta về nước mấy ngày, học mua sắm trên mạng rất nhanh, đặc biệt là wechat, cảm thấy rất tiện lợi, quá đã luôn.
Ông chủ nói đương nhiên là có, Cao Tây quét mã wechat trả tiền mấy chai nước, nhìn sang Đường Thần: “Lúc nãy tôi chưa ăn no, anh đưa tôi đi ăn gì trước đi, không thì không leo nổi núi Chung Nam đâu.”