Đường Thần mím môi không nói gì, Nhạc Lâm bình tĩnh nói: “Con bây giờ đã không phải như cậu ba nhà họ Đường mấy năm trước nữa, khi đó, bất kể con quen ai, yêu ai, chỉ cần không quá lố bịch thì chúng ta đều không can dự, dù gì thì khi đó con vẫn còn trẻ, có ông bố tài giỏi, còn bây giờ thì sao? Trải qua bao nhiêu chuyện vậy rồi, con vẫn còn không cam tâm sao?”
Nhạc Lâm gần đây lo lắng quá nhiều chuyện nên đã gầy đi, già đi rất nhiều, người phụ nữ thông minh như vậy còn suýt nữa bị Diệp Hân Đồng lừa, may mà bây giờ cũng đã tỉnh táo biết được bộ mặt thật của người phụ nữ đó, nếu không sự việc đã nghiêm trọng hơn thế.
Nhạc Lâm nhìn con trai im lặng không nói gì: “Bây giờ thứ con phải gánh vác không chỉ đơn giản là trách nhiệm đối với hai chữ Thịnh Đường đơn giản như vậy, con phải chịu trách nhiệm cho cơm ăn áo mặc của gần vạn người, sứ mệnh nuôi sống gia đình, lẽ nào con không hiểu sao? Con người có lúc không chống lại được số phận, hôn nhân cũng vậy.”
Mê Truyện Dịch
Dù Nhạc Lâm nói gì Đường Thần cũng không nói lại, nhưng cũng không phản đối giống như trước.
Nhạc Lâm cũng rất thương con trai, không phải tuổi tác quá lớn, bắt đầu năm hai lăm tuổi, Đường Gia Thành đã đưa cho anh một công ty quảng cáo sắp phá sản, nếu không dựa vào người cha như ông ấy mà tự mình vận hành phát triển công ty quản cáo đó lên, như vậy người thừa kế Thịnh Đường chính là anh, anh thế nhưng thực sự làm được như vậy rồi.
Đến nay, đáng lẽ phải là một thanh niên phong độ trẻ trung thì anh lại phải sống trầm tư như người già trước tuổi, không phù hợp với tuổi tác của mình. Nhạc Lâm đương nhiên rất thương con, nhưng giờ sự việc bày ra trước mắt, Nhạc Lâm hay Đường Thần cũng không thể làm theo ý mình được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5811-xem-mat-tra-hinh.html.]
Nhạc Lâm nói cũng rất tự nhiên, không mạnh mẽ như trước: “Bao năm nay cũng không gặp con bé Tây Tây rồi, hôm qua vừa hay mẹ lại ăn cơm cùng vợ chồng chủ tịch Cao, cũng gặp con bé đó rồi. Nhớ năm đó nó mười mấy tuổi là đi sang Anh rồi nhỉ? Khi đó nhìn gầy gầy chả có tí sức sống nào, bây giờ gặp lại thì rõ ràng là khác với hồi nhỏ, còn như biến thành người khác, ngoại hình thì khỏi bàn, thuộc hàng người đẹp số một số hai của Hải Thành, giáo dục và học thức thì càng khỏi nói, quan trọng hơn là khi nhắc đến con, con bé rất vui...”
Đường Thần bực bội suýt nữa thì nói ra câu được rồi được rồi, nhưng ngay sau đó, anh vẫn nhịn và không nói gì, nhìn sang Nhạc Lâm: “Vậy mẹ sắp xếp thời gian để hai nhà ăn cơm, nói là con mời Cao Tây.”
Điều này làm Nhạc Lâm thở phào nhẹ nhõm, thật ra bà ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ đợi con trai gật đầu. Nếu là trước đây, Nhạc Lâm chỉ gọi một cuộc điện thoại quát nạt con trai là được, nhưng bây giờ trải qua kiếp nạn lớn như vậy rồi, tính khí của hai mẹ con cũng bớt nóng nảy hơn nhiều, cũng đều đứng trên góc độ của đối phương mà hiểu cho nhau.
Buổi trưa hôm sau, tại một hội sở tư nhân sang trọng bậc nhất Hải Thành, hội sở số một tại “vịnh Dung Thụ”.
Mỗi đình viện đều rợp bóng cây đa, dưới ánh nắng chiếu rọi, nó rực rỡ trong vắt giống như của đại dương, âm nhạc nhẹ nhàng, mỗi gia đình một đình viện, cùng ngồi ăn cơm, trò chuyện đều rất phù hợp, nơi này và “vịnh Tương Thụ” là hai hậu hoa viên nổi tiếng của Hải Thành.
Hai gia đình đều đã đến đình viện nơi Nhạc Lâm đặt trước.