Trần Sa Sa lắc đầu: “Đừng mẹ. Con có đi thăm anh ấy. Anh ấy thay đổi rất nhiều mẹ ạ, anh ấy không cho con được xen vào việc của anh ấy. Con cảm thấy lần này anh ấy thực sự thay đổi, vậy nên cứ để anh ấy trả giá cho lỗi lầm của mình đi mẹ. Nếu không anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi được đâu.”
Bạch Tuyết gật đầu: “Được rồi. Con gái mẹ có khác, đúng là rất hiểu chuyện. Cũng nhờ cha mẹ nuôi con dạy dỗ tốt, đợi hai mẹ con mình ổn định, mẹ sẽ tìm cách khác để giúp anh nuôi con.”
Thực ra trước khi quen biết Hoắc Lệ Hành, Bạch Tuyết từng sống trong tuyệt vọng, nghèo khổ. Lúc ấy, bà bị bỏng nặng, không tìm được con gái, chỉ việc sống sót thôi cũng là một vấn đề lớn. Tuy rằng bà là một bác sĩ giỏi nhưng không một ai cho bà cơ hội cả. Người ta chỉ cần nhìn thấy mặt bà là sợ c.h.ế.t khiếp rồi, nào dám thuê bà.
Trần Sa Sa phỏng chừng cũng là bị sóng gió của Thịnh Đường gần đây và Nhạc Lâm dọa sợ. Hơn nữa cô cũng thật sự rất mệt mỏi, hiện giờ cô có thai, lại nằm trên một chiếc giường lớn rất thoải mái, nên mới nói chuyện với Bạch Tuyết một lát là cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạch Tuyết nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc Trần Sa Sa, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi mắt của cô dù có ngủ cũng vẫn rất đẹp.
Bạch Tuyết thực sự rất vui. Bà vui vì tìm được con gái, vui vì con gái là một đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn, xinh đẹp. Hơn nữa con bé này còn hiểu chuyện tới mức chưa từng nhắc tới cha mình.
Hai mẹ con chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong một khu chung cư tại một thành phố khác.
Đường Thần đã hút không biết bao nhiêu điếu thuốc. Anh nhắm mắt nằm trên sô pha trong phòng khách, trầm giọng nói: “Đêm nay là đêm cuối cùng, nếu ngày mai vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì thì quên đi. Kệ cô ấy. Tôi cũng không tin tam thiếu gia nhà họ Đường này xa Trần Sa Sa là không sống được.”
Mạc Thành vẫn luôn chú ý mấy chiếc di động, luôn sẵn sàng chờ nhận tin. Anh ta nghe Đường Thần nói vậy thì gật đầu: “Hay là anh vào phòng ngủ đi. Mọi người đều đang chờ tin rồi. Bên Lê Minh đã sử dụng tất cả các mối quan hệ đang có, có gì thì cũng phải đợi đến ngày mai. Anh có nằm ở đây cũng chẳng làm được gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5792-tu-nay-ve-sau-tran-sa-sa-da-chet.html.]
Đường Thần tiếp tục nhắm mắt: “Cậu dặn Lê Minh cho người theo dõi sát sao Diệp Hân Đồng, không thể rời mắt dù chỉ một giây. Bây giờ mẹ tôi đã chẳng còn phân biệt được thị phi nữa. Nhưng mẹ tôi cũng không dễ dàng, tôi chỉ sợ bà ấy bị lợi dụng thôi. Đến lúc đó, tôi thành đứa bất hiếu mất.”
Sáng sớm hôm sau, Đường Thần nhận được tin là không có bất cứ tin tức gì.
Lê Minh nói: “Phỏng chừng có quan hệ với Hoắc Lệ Hành. Ở thành phố B, đừng nói là muốn tìm một người, dù cho có muốn tìm một con kiến mà không có được sự cho phép của Hoắc Lệ Hành hay nhà họ Hoắc thì đều không tìm được.”
Mạc Thành đánh bạo nói: “Tổng giám đốc Đường, nếu vậy thì đây là một chuyện tốt, ít nhất việc này chứng tỏ Trần Sa Sa an toàn.”
Đường Thần nhíu chặt mày lại, đứng bật dậy: “Về đi.”
Nói xong, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hai cậu nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Trần Sa Sa đã c.h.ế.t rồi, hiểu không?”
Hai người thực sự không hiểu rõ ý của Đường Thần, họ quay sang nhìn nhau.
Mê Truyện Dịch
Đường Thần nhíu mày, chỉ vào họ: “Sau này nếu tôi mà nghe được ai nói tới ba chữ Trần Sa Sa thì lập tức biến khỏi mắt tôi ngay…”
Nói xong, anh quay về phòng, mở tủ quần áo ra, nhìn chằm chằm vào một chiếc váy mà Trần Sa Sa từng mặc rồi giật lấy nó, xé thành mấy mảnh rồi ném xuống đất. Làm xong, anh mới quay người rời khỏi.