Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa tiệc chúc mừng mẹ con gặp lại kết thúc sau khi mọi người đều nâng ly chúc mừng. Nói thật, việc Hoắc Lệ Hành đưa Diệp Minh Nguyệt đi càng khiến không khí trong phòng thoải mái hơn hẳn.
Tối nay, thai phụ Trần Sa Sa nhận được không ít quà và lì xì.
Sau khi ăn tối xong, hai mẹ con cô trực tiếp về nhà Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết thích yên tĩnh, nên bà thuê một căn hộ ở tầng một một khu chung cư lớn, bên ngoài có vườn hoa và ban công lộ thiên rất lớn. Tóm lại là vừa đẹp vừa yên tĩnh.
Bình thường các căn hộ ở lầu một đều rất ổn nhưng khu của họ là khu của người giàu có. Mỗi một căn hộ có vườn hoa cả ở phía trước và phía sau nhà, ngăn cách với người qua đường nên không sợ ồn ào.
Phòng ở rất lớn cũng rất ấm áp.
Trần Sa Sa đứng ở cửa, đánh giá căn hộ: “Mẹ, mẹ có một người mà sống trong căn hộ lớn thế này á?”
Bạch Tuyết lấy một đôi dép lê hình con thỏ từ tủ giày đặt trước mặt Trần Sa Sa: “Tại mẹ nghĩ là sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tìm được con nên đã thuê thì thuê căn lớn luôn. Giờ mẹ tìm được con rồi còn gì? Nào, đi đôi này vào, con nhớ chậm một chút.”
Trần Sa Sa cong môi: “Không sao đâu mẹ, con mới có thai mà, không cần cẩn thận thế đâu ạ.”
Bạch Tuyết mỉm cười sờ bụng Trần Sa Sa: “Sao thế được? Cháu mẹ quý lắm nhé, phải cần thận. Cháu mẹ chắc chắn sẽ mang vận may cho hai mẹ con mình.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5791-tu-nay-ve-sau-tran-sa-sa-da-chet.html.]
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Trần Sa Sa, Bạch Tuyết như bị ma xui quỷ khiến mà mua quần áo, đồ dùng sinh hoạt cho cô. Bà thầm nghĩ con nhóc này chắc chắn từng chịu khổ nhiều. Giờ bà ước gì có thể dọn cả trung tâm thương mại về nhà luôn ấy chứ.
Trần Sa Sa lại cảm thấy quái lạ: “À mẹ, sao trong nhà lại có nhiều thứ dành cho con vậy?”
Bạch Tuyết cười mà không đáp: “Con tắm rửa trước đi, đêm nay ngủ cho thật tốt, con ngủ cùng giường với mẹ được không?”
Trần Sa Sa gật đầu: “Được ạ, con cầu còn không được ấy chứ.”
Trên chiếc giường lớn, Trần Sa Sa tựa vào lòng Bạch Tuyết: “Mẹ, mẹ thấy Hoắc tổng nói nếu muốn cho Đường Thần không tìm được con thì anh ấy chắc chắn sẽ không tìm được con là có thật không mẹ?”
Bạch Tuyết xoa tóc Trần Sa Sa: “Con bé này, anh Lệ Hành của con cũng không phải là người tầm thường. Nó đã nói gì là nói một không hai. Con cứ yên tâm đi. Còn nữa, sau này con đừng gọi là Hoắc tổng nữa mà gọi là anh, biết không? Nó và Thiếu Hoa đều là ân nhân cứu mạng của con đấy. Hơn nữa, Lệ Hành cũng được coi là ân nhân cứu mạng của mẹ, nếu không nhờ nó thì mẹ không thể có một căn hộ lớn thế này để ở, không có xe để đi, không có năng lực tìm con khắp nơi đâu. Con phải nhớ cho kỹ là phải gọi nó là anh.”
Trần Sa Sa gật đầu: “Vâng mẹ! Con biết rồi. Xem ra anh ấy rất lợi hại.”
“Tất nhiên rồi. Mấy năm trước, người ta toàn gọi nó là thiếu gia đứng đầu trong bốn thiếu gia nổi tiếng của thành phố B đấy. Con sinh sống tại thành phố B sao chưa từng nghe về nó?”
Trần Sa Sa lắc đầu: “Lúc ấy con đi theo cha mẹ nuôi và anh nuôi sống trong Cửu Nhai Phường, bọn con nghèo tới mức không một xu dính túi thì sao chú ý tới xã hội thượng lưu được?”
Bạch Tuyết nghe xong lại xoa đầu cô: “Haiz ~ cha mẹ nuôi của con cũng là người đáng thương cả. Tiếc thật, nếu họ còn sống thì mẹ chắc chắn sẽ đền đáp họ thật tốt. Hay là mẹ tìm người sắp xếp quan hệ cho anh nuôi của con sớm ra tù hơn?”