Bạch Tuyết cười tươi rói: “Ừ, dù sao thì chuyện này cũng chắc như đinh đóng cột rồi. Dì tới chỗ cháu làm giám định chỉ là muốn cho cô nhóc ngốc này ít thuốc an thần thôi chứ thực tình dì chỉ muốn kiểm tra kỹ càng cái thai của con bé.”
Nói tới chuyện có thai và con cái đúng là chọc vào chỗ đau của Hoắc Lệ Hành.
Anh ta và Diệp Minh Nguyệt cũng cưới sắp hơn bốn năm rồi mà mãi vẫn chưa có con. Bạch Tuyết từng điều trị cho Diệp Minh Nguyệt trong một khoảng thời gian dài. Bà chỉ là bác sĩ chứ không phải thần tiên, có một số loại bệnh không thể trị khỏi được. Mà bà cũng không thể nói thẳng cho Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt biết.
Hôm nay, Hoắc Lệ Hành hiếm khi không tỏ ra không vui khi nhắc tới chuyện con cái. Anh ta nhìn Trần Sa Sa, mang khuôn mặt lạnh trêu chọc: “Không ngờ cô gái ngốc như cô lại là con gái của dì Bạch, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.”
Trần Sa Sa ngây ngốc cười, khoác tay Bạch Tuyết, tựa lên vai bà.
Bạch Tuyết thở dài: “Haiz, con bé này ngốc thật. Dì thực sự không biết người ngốc như nó sao lại có thể lớn bằng từng này được. Mấy ngày nay dì cứ như đang nằm mơ vậy.”
Hoắc Lệ Hành nhìn Trần Sa Sa, cười như không cười, nói: “Cô không nói cho dì Bạch chuyện tôi và Thiếu Hoa nhặt được cô như thế nào à?”
Nghe vậy Bạch Tuyết cũng rất tò mò, bà thực sự rất muốn nghe về mọi chuyện có liên quan tới cô.
Lúc này, Trần Sa Sa cũng kể lại quá trình cô quen biết Hoắc Lệ Hành và Lư Thiếu Hoa. Nhưng từ vẻ mặt và những gì Hoắc Lệ Hành từng nói thì có vẻ không giống với những gì Trần Sa Sa kể.
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành hơi cong khóe môi, nhìn Bạch Tuyết, cẩn thận kể lại quá trình nhặt được Trần Sa Sa.
Bạch Tuyết quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng, bà giữ chặt lấy tay Hoắc Lệ Hành: “Lệ Hành, từ hôm nay trở đi, con chính là con nuôi của dì. Nếu không nhờ có con và Thiếu Hoa thì mẹ con dì nói không chừng không gặp được nhau rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5772-me-con-doan-tu-khap-noi-an-mung.html.]
Hoắc Lệ Hành nhướng mày: “Dì Bạch, cuối cùng dì cũng chịu nhận cháu là con nuôi rồi ư? Cháu có cần quỳ xuống dập đầu ba cái với dì không?”
Bạch Tuyết vỗ mạnh lên vai Hoắc Lệ Hành: “Thằng nhóc này, dập đầu cái gì? Từ nay về sau, Sa Sa đều nhờ hết cả vào người anh trai là con che chở đấy.”
Hoắc Lệ Hành hớn hở nói: “Còn cần dì phải nói sao ạ? Dì Bạch à, con cảm thấy dì và cô ngốc này nên xem bản báo cáo xét nghiệm ADN đi. Xem xong mọi người mới yên tâm được, đỡ mất công dì tìm con biết bao năm nay.”
Nghe vậy, Trần Sa Sa và Bạch Tuyết cùng xem kết quả rồi vừa mừng vừa khóc.
Một lát sau, Hoắc Lệ Hành đứng dậy, nói: “Đi nào, con đưa dì và em đi ăn một bữa lớn để chúc mừng hai mẹ con dì đoàn tụ và chúc mừng dì nhận con là con nuôi. Song hỷ lâm môn mà, phải ăn mừng thật to. Lần này chỉ nhà chúng ta ăn mừng thôi.”
Trần Sa Sa bắt lấy cánh tay Bạch Tuyết, lắc đầu: “Mẹ, con không đi đâu.”
Hoắc Lệ Hành nhíu mày: “Không đi? Em không dám đi à?”
Trần Sa Sa mạnh miệng nói: “Ai bảo em không dám, em chỉ nghĩ…”
Bạch Tuyết lại thở ngắn than dài, nói: “Lệ Hành, có lẽ con còn không biết con bé này… haiz…”
Hoắc Lệ Hành nhướng mày: “Con đương nhiên biết Sa Sa đang lo lắng điều gì. Sa Sa, tự em nói đi, có phải em sợ tên họ Đường tìm được em đúng không?”
Trần Sa Sa gật đầu: “Đúng vậy, sao anh biết?”
Hoắc Lệ Hành đáp: “Em đừng vội hỏi anh tại sao lại biết, em nói cho anh biết, em có muốn anh ta tìm được em không?”