“Không có, giờ tôi chẳng thấy gì cả.” Trần Sa Sa lắc đầu, nói.
Lư Thiếu Hoa lại cầm lấy tay Trần Sa Sa, vừa đi vừa nói: “Vậy là tốt rồi, nếu cô thấy không khỏe thì phải báo cho tôi ngay. Tôi sẽ báo cho bác sĩ biết, biết không?”
Trong lúc này.
Đường Thần như phát điên mà dùng tất cả các mối quan hệ có được để tìm bằng được Trần Sa Sa rồi lột sống cô.
Lần này, Nhạc Lâm thực sự giật mình. Nguyên nhân duy nhất để bà ta không thích Trần Sa Sa là vì cô luôn mang vận rủi tới cho con trai bà ta, khiến Thịnh Đường luôn gặp xui xẻo. Nhưng bà ta chưa bao giờ muốn cô chết, bà ta chưa hận cô tới mức ấy.
Triệu Tử Khanh cũng rất sợ hãi, cô ấy tính toán, Trần Sa Sa đã mất tích 48 tiếng rồi mà không hề có bất cứ tin tức gì.
Cuối cùng, Nhạc Lâm vội trở về Hải Thành trước khi con trai mở “sát giới”. Bà ta quyết định từ nay về sau bà ta sẽ không tham dự vào chuyện này nữa. Bà ta cũng thề với trời là bà ta chưa từng làm chuyện gì như uy h.i.ế.p Trần Sa Sa hay nói cái gì như muốn làm cho cô biến mất cả. Triệu Tử Khanh có thể làm chứng cho bà ta.
Trong một câu lạc bộ yên tĩnh nằm ở ngoại ô Hải Thành.
Trong phòng riêng.
Trà nóng thơm lừng, khói bay nghi ngút.
Bạch Tuyết dùng khăn lụa che mặt, chỉ để lộ đôi mắt mang theo dấu vết của năm tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5742-lam-sac-yeu-co.html.]
“Sư huynh, đây là tất cả tư liệu về con bé mà em có thể tìm được. Anh điều tra giúp em với. A, còn cả cái này nữa.” Bạch Tuyết vừa nói vừa đẩy một phong thư tới trước mặt Cố Vỹ Thành.
Cố Vỹ Thành nhìn phong thư: “Đây là gì?”
Bạch Tuyết trả lời: “Đây là ảnh chụp về một cô gái có tên là Trần Sa Sa em gặp ở thành phố B, em cứ có cảm giác… cô gái này rất giống em hồi trẻ. Nhất là đôi mắt, đôi mắt của cô gái này rất giống mắt mẹ em. Em cũng không biết là do em nhớ con quá hay là vì sao, nhưng em cảm thấy cô gái này chính là con gái của em, tiếc là em không có chứng cứ. Đây là ảnh và tất cả tư liệu em có được về Trần Sa Sa. Phiền anh điều tra giúp em. Em nghe nói cô gái này là bạn gái của cậu chủ của Thịnh Đường, chắc là không khó điều tra đâu anh.”
Cố Vỹ Thành cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận nhìn từng tấm ảnh của Trần Sa Sa rồi cất vào phong bì: “Gần đây Thịnh Đường đang rung chuyển rất lớn, không ngờ bạn gái của cậu chủ Thịnh Đường lại là cô gái này.”
“Anh từng gặp con bé à?” Bạch Tuyết hỏi.
Cố Vỹ Thành xua tay: “Nghe nói mấy năm trước cô gái này từng làm việc ở Thịnh Đường nhưng sau này đã rời khỏi. Cô nhóc này bị đồn đoán ghê lắm nhưng anh chưa gặp mặt lần nào nên anh không rõ cho lắm. Mấy năm nay anh ít quản chuyện công ty, anh toàn để cho con gái và con dâu quản lý thôi, anh thực sự không biết nhiều chuyện của lớp trẻ. Nhưng mà điều tra thì không sao, anh sẽ bảo con trai anh điều tra xem thế nào, nói không chừng là con em thật! Ha ha ha…”
Bạch Tuyết vội vàng rót trà cho Cố Vỹ Thành: “Nếu đúng là con bé thì tốt quá…”
Bạch Tuyết rất kích động, một lúc lâu sau bà mới nói: “Nhưng mà… sư huynh à, phiền anh đừng cho con trai và con dâu anh biết rõ chuyện này.”
Cố Vỹ Thành gật đầu: “Đương nhiên rồi, sao anh có thể để bọn chúng dây dưa vào ân oán của đời trước được, nhưng mà…”
Mê Truyện Dịch
Cố Vỹ Thành như nghĩ tới điều gì: “Bạch Tuyết, em thành thật nói cho anh biết cô con gái mất tích nhiều năm này của em có phải là con của Trình Diệp không?”
Bạch Tuyết cắn môi dưới, gật đầu: “Đúng là con của anh ấy. Nhưng mà, em xin anh, anh đừng để cho ai biết em còn sống, được không?”