Lư Thiếu Hoa chìa bát cháo nấm tuyết ra: “Đây, bác sĩ dặn giờ cô chỉ có thể ăn cái này. Cô ăn thử xem có thấy khó chịu không? Nếu không thấy khó chịu thì tôi đưa cô ra ngoài trang trại phơi nắng chút cho khỏe.”
Dì Tuyết nói chờ cô gái này tỉnh dậy thì không được nói cho cô biết chuyện cô có thai. Phải đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại và khoẻ hẳn thì mới nói cho cô ấy biết.
Trần Sa Sa ăn hơn nửa bát cháo nấm tuyết mới tỉnh táo lại. Xem ra cô đã ngủ từ tối qua đến giữa trưa nay.
Trần Sa Sa nhìn ánh nắng xuyên qua tấm rèm nặng trịch, nhìn căn phòng yên tĩnh này và chiếc giường lớn mềm mại…
Ngày hôm qua, không, phải là tối hôm qua mới đúng?
Các cảnh tượng về tối qua chậm rãi quay trở lại.
Dì Tần đưa cô vào một căn phòng cực kỳ lớn và rất xa hoa, cô tắm trong bể tắm siêu lớn, sau đó ra ban công uống rượu… Nhưng mà cô chỉ tiện tay cầm mấy chai rượu thôi sao lại thành rượu quý của Lư Thiếu Hoa được?
Sau đó trời mưa, gió nổi lên, cô đi vào trong rồi đập đầu vào quầy bar…
Trần Sa Sa chớp chớp mắt, nhíu chặt mày lại, ngẩng đầu nhìn Lư Thiếu Hoa.
Lư Thiếu Hoa nhìn Trần Sa Sa, vuốt mũi, muốn cười lắm nhưng cuối cùng lại nén xuống. Đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cô nhớ ra rồi à?”
Trần Sa Sa lúng túng nói: “Khụ… chuyện sau đó mất mặt lắm đúng không?”
Mê Truyện Dịch
“Bình thường thôi, không mất mặt lắm đâu. Nếu giờ cô không sao thì đi thay quần áo, rửa mặt xuống tầng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5732-may-phai-co-khi-khai-biet-khong.html.]
Lư Thiếu Hoa chỉ một cái túi trên sô pha: “Trong này có quần áo do một quản lí ra ngoài mua, đều là quần áo bình thường. Cô mặc tạm trước vậy.”
Trần Sa Sa nhìn anh chàng đang nghiêm trang nói chuyện thì có phần không quen cho lắm. Cô mở to mắt nhìn Lư Thiếu Hoa ra ngoài mới bước xuống giường. Vừa bước xuống cô còn suýt ngã vì đầu còn choáng váng vì rượu.
Trần Sa Sa không nhìn xem bên trong túi có gì mà cầm lấy nó vào buồng tắm luôn, lúc này cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Sao trong phòng tắm không có bồn tắm?
Cô nhíu mày. Tối hôm qua cô còn tắm trong bồn cơ mà?
Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc lâu mới trợn trừng mắt. Tối hôm qua, cô rõ ràng mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, vừa to vừa rộng như áo choàng của nam cơ mà. Giờ sao lại mặc một chiếc váy ngủ có đai lưng?
Trần Sa Sa lại nhớ lại các dụng cụ chữa bệnh trên đầu giường vừa rồi, trên trán còn có cao dán nữa. Xem ra hôm qua cô say khướt thật rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Sa Sa mở túi ra, nhìn thấy bộ đồ trong đó thì cô ngây ngẩn cả người. Bộ đồ của Channel này mà là quần áo bình thường ư?
Tuy mấy năm nay cô có tiền lương không thấp nhưng cô còn không nỡ mua quần áo đắt tiền thế này.
Trần Sa Sa nhìn bản thân trong gương. Trông cô lúc này rất nhếch nhác. Nhưng quần áo đắt tiền thế này… ngay cả Đường Thần cũng chưa từng mua cho cô…
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, lắc đầu. Đừng nghĩ tới anh ấy nữa, cô có thể giả vờ không quen anh.
Trần Sa Sa ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô chọc tay lên mặt kính: “Mày phải có khí khái, biết không?”