Nhìn căn phòng xa lạ, Trần Sa Sa ngây người: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Anh, anh…”
Trần Sa Sa cúi đầu nhìn quần áo xốc xếch trên người mình rồi lại nhìn Lư Thiếu Hoa đứng ở mép giường, chỉ vào mũi anh ta: “Anh đã làm gì tôi?”
Xem ra tối qua Trần Sa Sa thực sự say mèm rồi. Nói thật, người say thật sự sẽ không phải kiểu vừa nôn vừa nói lung tung trên tivi mà là giống như cô bây giờ, không hề nhớ gì cả.
Thấy Trần Sa Sa như vậy, Lư Thiếu Hoa nhíu mày, nắm lấy bả vai Trần Sa Sa: “Cô nói cho tôi, cô có biết tôi là ai không?”
Trần Sa Sa chớp chớp mắt: “Anh là Lư thiếu mà…”
Trần Sa Sa cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại cúi đầu nhìn bản thân, yếu ớt nói: “Tôi… tôi bị sao vậy?”
Lư Thiếu Hoa mở di động, chìa màn hình tới trước mặt Trần Sa Sa: “Cô tự nhìn bản thân cô xem có còn nhận ra mình không?”
Lúc này Lư Thiếu Hoa cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa không hề có nét ăn chơi trác táng nào.
Trần Sa Sa nhìn cái trán đang dán cao dán của mình trong màn hình, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào: “Tôi…”
Cô như nhớ tới gì mà nhíu mày lại.
Lư Thiếu Hoa nhướng mày: “Nhớ ra rồi?”
Trần Sa Sa khẽ nhíu mày, “Ui da ~” một tiếng.
Lư Thiếu Hoa lại mang vẻ mặt xấu xa lên: “Ai bảo cô cứ nhíu mày, động đến miệng vết thương rồi đúng không?”
Trần Sa Sa bỗng nhiên như nhớ ra điều gì mà lại nhăn mày lại, cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.
Uống rượu, cô ấy còn nhớ chuyện này. Sau đó, trời mưa, đập đầu vào quầy bar, tiếp theo… nôn thốc nôn tháo thì cô ấy không hề có ấn tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5731-may-phai-co-khi-khai-biet-khong.html.]
Cô ngước nhìn Lư Thiếu Hoa đang cười như không cười nhìn mình, chớp chớp mắt: “Tôi, có phải tôi uống nhiều quá…”
Lư Thiếu Hoa cười rất quỷ dị: “Không nhiều lắm, chỉ ba chai thôi!”
Tất cả đều là rượu quý của anh ta.
Mê Truyện Dịch
Người phụ nữ này chắc đến tám phần không biết giá của chúng. Nhưng mà, là người phụ nữ của tổng giám đốc Thịnh Đường thì sao có thể không biết gì về rượu được?
Chỉ sợ là cô nàng này chỉ là cô bạn gái nhỏ để tổng giám đốc Thịnh Đường chơi đùa thôi. Làm gì có tình cảm chân thật nào?
Nhưng người phụ nữ này thực sự quá ngu ngốc, ngu ngốc tới mức đáng yêu. Vì sao ư? Vì cô nàng này tự “xử” bản thân tới suýt chết. Đúng là tàn nhẫn thật.
Trần Sa Sa ôm đầu, xấu hổ cúi đầu: “Làm phiền anh rồi… chờ khoẻ hơn tôi sẽ làm việc chăm chỉ…”
Lư Thiếu Hoa khom lưng, ghé mặt lại gần mặt Trần Sa Sa: “Chăm chỉ làm việc? Nhưng mà… cô này, cô có biết ba chai rượu cô uống có giá là bao nhiêu không?”
Trần Sa Sa hơi ngửa người ra sau, ưỡn ngực.
Nhìn thấy vậy, yết hầu Lư Thiếu Hoa giật giật. Chẳng lẽ người phụ nữ ngốc nghếch này không biết cô thế này càng khiến người ta thèm muốn à?
“Bao nhiêu?” Trần Sa Sa ngây thơ hỏi.
Lư Thiếu Hoa tiếp tục lại gần: “Không nhiều lắm, nếu dùng tiền lương của cô để trả thì chắc phải mất tám đến mười năm mới trả hết.”
Trần Sa Sa mở to mắt: “Vậy anh muốn sao?”
Lư Thiếu Hoa chợt đứng thẳng dậy: “Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Bây giờ không phải lúc để cô hỏi tôi muốn thế nào mà là chờ cô khoẻ rồi thì cô sẽ phải làm gì? Cô nghĩ cho cẩn thận phải làm gì để trả lại cho tôi ba chai rượu đắt đỏ này đi. Tôi vẫn để lại vỏ và nắp chai cho cô đấy.”