Trước khi rời khỏi trang trại rượu, Bạch Tuyết luôn mãi dặn dò dì Tần những việc cần chú ý, nhất là không thể nói cho Trần Sa Sa biết chuyện cái thai khi cô ấy tỉnh lại.
Từ kinh nghiệm lâm sàng có được, Bạch Tuyết thấy thai phụ có uống 1, 2 ly vang đỏ cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng cô gái này uống những ba chai nên bà không thể chẩn đoán chính xác được, muốn biết chính xác phải kiểm tra đo lường cẩn thận.
Hơn một tiếng sau, Lư Thiếu Hoa thay một bộ mặc ở nhà, tinh thần sảng khoái đứng trước giường Trần Sa Sa. Anh ta nhếch môi cười xấu xa rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô gái nào đó.
Sau khi truyền dịch cho Trần Sa Sa xong, dì Tần nấu một bát canh nấm tuyết cho cô ấy.
Khi đi đến cửa, bà nhìn thấy Lư Thiếu Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán của Trần Sa Sa ra sau tai.
Dì Tần thầm nghĩ trong lòng, thế này là sao? Ngộ nhỡ ông chủ và bà chủ biết bà ấy biết chuyện mà không báo rồi đuổi bà ấy đi thì làm sao bây giờ?
Cậu chủ thật sự là hơi quá, sao lại có thể mang một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác về chứ?
Chuyện thế này cũng chỉ có cậu chủ ăn chơi trác táng nhà họ Lư này mới làm được thôi.
Lư Thiếu Hoa không xoay người, nói: “Dì Tần, bê vào đây cho tôi.”
Dì Tần giật nảy mình, vội vàng bê bát canh vào.
Lư Thiếu Hoa cầm bát: “Dì ra ngoài trước đi.”
Nói xong, anh ta lại chậm rãi nói: “Nếu cha mẹ tôi biết được chuyện này thì dì sẽ là người đâu tiên tôi để mắt đấy.”
Dì Tần cảm thấy làm quản gia cho một cậu chủ thế này thực sự mệt muốn chết. Lúc trước bà ấy còn thấy thoải mái, một ngày chỉ cần há miệng chỉ huy người làm này làm kia thôi. Nhưng bây giờ thì hay rồi. Cậu chủ mang một tôn tượng Phật thần bí về, xem ra từ nay về sau ngày lành của bà phải ra đi mãi mãi rồi.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng dì Tần cũng là một người biết điều. Bà ấy biết mình là quản gia của cậu chủ, chẳng hề có quan hệ gì với ông chủ và bà chủ cả. Cho dù ngày nào đó ông bà chủ biết chuyện rồi trách tội bà ấy thì cậu chủ cũng sẽ bảo lãnh cho bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5722-lam-mat-hung-cua-cau-chu-an-choi-trac-tang.html.]
Nghĩ vậy, dì Tần vội nói: “Cậu chủ yên tâm đi ạ, cậu không cho tôi nói ra ngoài thì tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ dù chỉ một chữ, cấp dưới của tôi cũng sẽ như vậy ạ.”
Lư Thiếu Hoa vẫn đứng quay lưng về phía dì Tần, cong môi cười: “Tốt lắm. Dì ra ngoài đi, có việc tôi sẽ gọi dì.”
Dì Tần gật đầu: “Vâng.”
Lư Thiếu Hoa múc một muỗng canh trong bát rồi đặt bên môi Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa mím chặt môi thế này, không bón được thì làm sao?
Người nào đó vươn tay sờ trán Trần Sa Sa, ngón tay thon dài trượt xuống cánh mũi cô rồi khẽ bóp một cái.
“Ưm…”
Trần Sa Sa rên rỉ thành tiếng. Lư Thiếu Hoa lại bóp mạnh hơn khiến cô càng nhíu chặt mày lại.
Lư Thiếu Hoa hù dọa: “Người đẹp Sa Sa à, không mở mắt, không ăn gì, đúng không? Tôi bón cho cô vậy.”
Dứt lời, người nào đó uống một ngụm cháo nấm tuyết, kề môi lại gần, mùi nước hoa đàn ông nhàn nhàn ập tới trước mũi, môi và răng Trần Sa Sa…
Cô gái nào đó lập tức mở mắt, bởi vì mùi hương nam tính này quá xa lạ, không phải là mùi của Đường Thần.
Nháy mắt sau, một gương mặt vừa quen vừa lạ phóng đại trước mắt Trần Sa Sa. Cô gái nào đó sợ tới mức ngồi bật dậy, cảnh giác trừng trừng nhìn Lư Thiếu Hoa: “Anh, anh muốn làm gì?”
Mê Truyện Dịch
Lư Thiếu Hoa bất đắc dĩ nhún vai: “Vốn định dùng cách hô hấp nhân tạo bón ít cháo cho cô nhưng sao cô lại tỉnh? Thật là mất hứng!”