Bạch Tuyết trừng trừng nhìn Lư Thiếu Hoa, nghiêm túc nói: “Cháu nói bừa cái gì vậy? Đã cứu thì phải cứu cả hai chứ, sao cháu có thể nói như vậy được?”
Dứt lời, Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn Trần Sa Sa đang ngủ say một cái rồi quay lại hỏi Lư Thiếu Hoa: “Sao cháu lại hồ đồ thế này? Sao lại có thể nhặt một cô nhóc có thai về? Đứa bé đã không phải là con của cháu thì nhặt về có khác gì làm bậy đâu? Bọn trẻ các cháu bây giờ thật là…”
Lư Thiếu Hoa xua tay: “Dì Tuyết, dì tạm thời đừng nói chuyện này ạ, cứu người quan trọng hơn. Nhưng mà, dì phải hứa với cháu là không được nói cho cha mẹ cháu biết, cả bác cả của cháu cũng không được, dì không thể để lộ dù chỉ một chữ đâu đấy.”
Bạch Tuyết cười nói: “Biết rồi.”
Bạch Tuyết dứt khoát gọi điện thoại cho phòng khám trung y để báo huỷ các lịch khám của bà trong chiều nay. Bà không biết vì sao mà lại thích và thấy đau lòng khi nhìn cô gái này. Sao có bầu mà lại uống nhiều rượu như vậy? Còn ngã đập đầu nữa chứ?
Càng nhìn, Bạch Tuyết càng không đành lòng bỏ cô gái này lại, bà tính ở lại trang trại rượu này đến khi cô gái này tỉnh lại và thoát ly nguy hiểm rồi mới đi.
Trần Sa Sa uống xong thuốc Bạch Tuyết kê đơn xong thì vẫn luôn ngủ say. Lúc đầu Lư Thiếu Hoa rất sợ cô ngủ tới c.h.ế.t luôn, anh ta còn chưa kịp chơi đùa với cô nàng ngốc nghếch này.
Đừng nói là sẽ c.h.ế.t luôn nhé?
Hơn ba tiếng sau, Lư Thiếu Hoa gõ cửa tiến vào, vươn tay sờ trán Trần Sa Sa ngay trước mặt Bạch Tuyết: “Dì Tuyết, giờ là bao nhiêu độ ạ?”
Mê Truyện Dịch
Bạch Tuyết đáp: “37 độ 8. Không còn sốt cao nữa. Chắc con bé không muốn tỉnh lại. Cứ để con bé ngủ tiếp đi.”
Lư Thiếu Hoa “dạ” một tiếng rồi nghiêm trang nhìn Bạch Tuyết, chắp tay nói: “Cảm ơn dì, nhưng mà dì đừng nói cho cha mẹ cháu biết nhé.”
Bạch Tuyết đứng dậy: “Thằng nhóc này, dì có bao giờ bán đứng cháu chưa? Cháu không tin dì à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5721-lam-mat-hung-cua-cau-chu-an-choi-trac-tang.html.]
Lư Thiếu Hoa vội vàng nói: “Không phải cháu không tin dì mà là vì cô nhóc này thuộc trường hợp đặc biệt ạ. Nếu cô ấy chỉ có một mình thì cháu cũng muốn cho cha mẹ cháu gặp cô ấy. Nhưng mà giờ còn thêm quả bóng trong bụng thế này thì… phiền lắm ạ. Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Đang nói, Lư Thiếu Hoa như nhớ tới chuyện gì mà nhìn Bạch Tuyết, nghiêm trang nói: “Dì Tuyết, cô ấy uống nhiều rượu vang đỏ như vậy có ảnh hưởng gì tới đứa bé trong bụng không ạ?”
Bạch Tuyết cũng nghiêm túc nói: “Dì cũng đang cân nhắc vấn đề này. Giờ dì muốn hỏi cháu một câu, cháu phải trả lời thật cho dì, biết không?”
Lư Thiếu Hoa vỗ bộ n.g.ự.c nói: “Dì hỏi đi ạ. Dì mà hỏi thì không chỉ nói một câu mà mười câu đều được. Dì hỏi đi.”
Bạch Tuyết ra chiều ngẫm nghĩ: “Thiếu Hoa, nói thật, về bản chất cháu là một đứa trẻ không tồi…”
Lư Thiếu Hoa xua tay: “Dì hỏi thì cứ hỏi đi ạ, đừng đội cho cháu cái mũ cao thế.”
Bạch Tuyết bật cười: “Nếu vậy thì cháu nói cho dì biết tình huống đại khái của cô nhóc này đi. Ví dụ như lai lịch, đứa bé…”
Nghe vậy, Lư Thiếu Hoa nói cho Bạch Tuyết biết tất cả những gì mà mình biết về Trần Sa Sa.
Bạch Tuyết nghe xong liền rơm rớm nước mắt, nhưng đến cuối cùng bà ấy cũng không rơi nước mắt vì bà đã trải qua biết bao mưa gió rồi.
Thật lâu sau, Bạch Tuyết mới hỏi: “Nếu vậy thì cô nhóc này đến từ Hải Thành?”
Lư Thiếu Hoa gật đầu: “Trước mắt là thế ạ, nhưng mà dì Tuyết này, dì nhớ đừng nhắc tới chuyện này trước mặt cha mẹ cháu, nửa câu cũng không được đấy.”
Bạch Tuyết gật đầu: “Biết rồi, dì đã già đến mức hồ đồ đâu.