Bạch Tuyết cung cấp biết bao phương thuốc và phối phương cho Hoắc Lệ Hành. Hơn nữa, anh ta là thiên tài y học, chỉ cần liếc mắt một cái là biết bị bệnh gì. Sao có thể không có cách tốt nhất để giúp một thai phụ hạ sốt được?
Chắc chắn là Lư Thiếu Hoa đã làm gì đắc tội Hoắc Lệ Hành, nếu không thì không thể giải thích được cho việc này.
Mê Truyện Dịch
Lúc này Lư Thiếu Hoa cực kỳ sốt rượu, trán bắt đầu mướt mồ hôi, nhưng Hoắc Lệ Hành vẫn không chịu nói gì.
Hoắc Lệ Hành bỗng quay sang nhìn Lư Thiếu Hoa: “Nếu không thì gọi điện cho ai được nhỉ? À, tổng giám đốc Đường của tập đoàn Thịnh Đường ấy, bảo anh ta tới đón Trần Sa Sa về. Em còn trẻ lại đầy hứa hẹn, cần gì phải vì một người phụ nữ mà chọc phải phiền toái chứ, đúng không?”
“Tuyệt đối không được.” Lư Thiếu Hoa dứt lời liền nhìn Hoắc Lệ Hành, vẻ mặt anh ta lúc này cực kỳ nghiêm túc.
“Anh, anh không biết đâu, cô gái này đã diễn đến mức đó rồi. Nếu anh bán đứng cô ấy lúc cô ấy không biết gì rồi bảo Đường Thần đến đón thì không khác gì hại c.h.ế.t cô ấy cả. Em không thể làm thế được.”
Đồng tử của Lư Thiếu Hoa co lại: “Hay cứ dùng thuốc hạ sốt đặc biệt của bệnh viện anh đi, đứa bé này c.h.ế.t thì càng tốt.”
Hoắc Lệ Hành nhướng mày: “Em chắc chứ?”
Lư Thiếu Hoa đáp: “Chắc.”
Lúc này bác sĩ Trường nhìn Hoắc Lệ Hành: “Hoắc thiếu à, đến đây là được rồi.”
Cuối cùng, Hoắc Lệ Hành đưa ra một phương thuốc cổ truyền, sau nửa giờ sắc thuốc thì rót vào miệng Trần Sa Sa, ép cô ấy phải nuốt xuống.
Sau khi uống xong thuốc hạ sốt, Trần Sa Sa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Dì Tần vẫn luôn ở bên chăm sóc cô ấy rất cẩn thận, bà ấy sợ có sai lầm gì xuất hiện.
Sau khi gõ cửa, Lư Thiếu Hoa và Hoắc Lệ Hành đẩy cửa đi vào: “Hiện tại thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5712-bach-tuyet-toi-kham.html.]
Dì Tần vội vàng đáp: “Đã hạ sốt một chút. Tôi phát hiện lông mi của cô Sa Sa không ngừng rung rung, chắc là không sao rồi.”
“Bây giờ thế nào rồi?” Một giọng nữ khẽ khàng truyền tới.
Dì Tần quay đầu lại, bà ấy nhìn thấy một người phụ nữ có tuổi, tuy khuôn mặt được khăn lụa che kín mít nhưng bà ấy có thể nhìn ra được người phụ nữ này rất đẹp.
Hoắc Lệ Hành và Lư Thiếu Hoa trực tiếp tránh ra hai bên để nhường đường.
Một người luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng như Hoắc Lệ Hành, lúc này lại có vẻ rất ngoan ngoãn, anh ta khẽ gật đầu nói: “Dì Bạch, dì mau xem xem phải làm thế nào mới hạ sốt nhanh và mau tỉnh lại đi.”
Bạch Tuyết nghiêng người ngồi xuống mép giường của Trần Sa Sa, ngón tay đặt trên phần mạch có phần mỏng manh và không ổn định của cô. Bà ấy nhìn khuôn mặt của cô gái đang ngủ say, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Bộ dáng nhắm mắt của cô gái này rất quen thuộc, ngũ quan cũng rất quen mắt, giống ai thế nhỉ?
Thật lâu sau, Hoắc Lệ Hành hỏi: “Dì Bạch, sao rồi ạ?”
Bạch Tuyết là một bác sĩ Trung y có tiếng là diệu thủ hồi xuân*, có biết bao nhiêu người đã được bà cứu khỏi.
*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Bạch Tuyết cúi đầu, đặt ống nghe lên n.g.ự.c Trần Sa Sa, rồi lại đặt ống nghe lên lưng cô, một lát sau, bà nói: “Sốt không phải là nguyên chính khiến cô gái này hôn mê, chẳng qua là yếu quá, không đủ năng lượng để duy trì tỉnh táo thôi. Dì sẽ viết mấy phương thuốc, vấn đề không lớn.”
Bạch Tuyết đứng dậy nhìn Hoắc Lệ Hành, rồi sau đó quay sang nhìn Lư Thiếu Hoa, cong môi cười hỏi: “Thiếu Hoa, cháu giỏi thật đấy. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà sắp làm cha rồi…”
Lư Thiếu Hoa dùng sức xua tay: “Không không không ~”
Sau khi nói ba chữ không xong, anh ta mới tiếp tục nói: “Đứa bé này không phải là con của cháu. Dì Tuyết à, dì chỉ cần cho cô gái này sống thôi, còn đứa con c.h.ế.t dẫm kia có sống hay không đều không sao cả.”