Cô tựa vào lan can ban công nhìn lên trời, cưỡng ép đại não ngừng suy nghĩ lại. Khổ nỗi là dù cô có ép thế nào cũng đều thất bại. Càng nghĩ càng thấm thỏm lo âu khiến Trần Sa Sa vô cùng bực bội.
Cô sợ Đường Thần có thể tìm được cô hay không. Nghĩ một lát cô lại thấy có lẽ cô đột nhiên biến mất thế này cũng tốt, càng hợp ý Đường Thần mà.
Có vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu khiến Trần Sa Sa muốn điên lên. Cô bỗng nhớ tới rượu trong phòng, có thể uống một chai không?
Uống say rồi ngủ một giấc, đến lúc ngủ dậy không nhớ được gì thì tốt biết bao.
Đêm nay quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta rét run, nó tạo nên một thế giới hoàn toàn trái ngược với đô thị xa hoa truỵ lạc kia.
Nhưng cô có thật sự dám uống say không?
Trần Sa Sa bỗng bật cười, uống say thì làm sao?
Có xảy ra chuyện hay có c.h.ế.t cũng đều không sao cả, dù sao thì tồn tại cũng không có ý nghĩa gì mà chỉ khiến bản thân phải chịu khổ chịu mệt thêm thôi.
Trần Sa Sa bỗng nhiên xoay người đi vào phòng, cô đi mở các ngăn kéo để tìm t.h.u.ố.c lá hút, nhưng trong phòng chẳng có lấy dù chỉ là một điếu. Đến cuối cùng cô nhắm mắt đưa tay mở một chai rượu vang đỏ, cầm ly rượu, ngồi một mình dưới đất bắt đầu uống rượu.
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa mải uống rượu mà không hề hay biết bên ngoài đã mưa từ lúc nào. Cô không ngừng uống rượu, hết ly này đến ly khác, uống mà không hề biết rượu mà mình uống không phải loại rượu bình thường. Tóm lại là càng uống cô càng muốn uống thêm. Đến khi uống hết một chai, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, phát hiện bản thân vẫn còn rất tỉnh táo, cô lại cầm lấy hai chai rượu, lắc lư mở ra rồi uống tiếp…
Đến cuối cùng, Trần Sa Sa đã đạt được ước nguyện là uống say tới bất tỉnh nhân sự ngoài ban công. May mắn là dù có say rượu cô cũng không làm ầm ĩ, mấu chốt nhất là cũng không nôn oẹ, cũng có lẽ là say quá c.h.ế.t ngất luôn rồi?
Dù sao thì bản thân cô chẳng còn biết trời trăng gì nữa cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5692-chet-oanh-liet-con-khong-bang-song-tam-bo.html.]
Mãi đến khi có một cơn gió thổi qua, thổi nước mưa hắt hết vào trong ban công, hắt lên người Trần Sa Sa thì cô mới có chút phản ứng.
Ừm?
Mình đang ở đâu đây?
Sao lại ngủ trên mặt đất lạnh như băng thế này?
Ngay lúc Trần Sa Sa xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, chẳng nhớ gì thì một cơn gió lớn kéo theo mưa to ập tới. Lần này, nước mưa bị thổi vào trong nhiều hơn lần trước rất nhiều, gió lạnh còn xốc cả chiếc áo tắm dài đang nhăn nhúm của cô lên.
Vừa rồi cô say quá không biết trời trăng là gì, thấy khó chịu là vuốt n.g.ự.c dậm chân, kéo tung áo choàng ra, bị gió mưa thổi tới thì cả người run rẩy vì lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Cô lập tức bò dậy.
Nhưng mọi thứ trước mắt đều xa lạ cũng không ngừng đong đưa. Trần Sa Sa khẽ gõ mấy cái lên đầu để mau chóng tỉnh táo lại, tốt xấu gì cũng muốn cho bản thân đủ tỉnh táo để đi vào trong nhà, nếu không chẳng lẽ chịu đông c.h.ế.t ở ngoài này?
Giờ khắc này, Trần Sa Sa mới cảm thấy c.h.ế.t oanh liệt còn không bằng sống tạm bợ. Nói không chừng ngày mai là cô có thể tìm được cha mẹ và người nhà của mình.
Trần Sa Sa nhìn ánh đèn màu cam từ trong phòng hắt ra, ở bên trong chắc chắn sẽ ấm áp lắm?
Nhưng mà chân cô rất nhẹ không có sức lực, cứ cảm giác bản thân đang dẫm trên bông vậy. Mới đi được vài bước, cô quỵ xuống, đầu đập vào quầy bar, chớp mắt đã có m.á.u chảy xuống mặt.
Trần Sa Sa ngã rất đau nhưng thân thể vẫn nhẹ như bông, đầu nặng chân nhẹ, căn bản là không bò dậy được, muốn kêu cứu cũng chẳng có sức.
Máu vừa từ trên trán chảy xuống thì đau đớn cũng ập đến, trước mắt Trần Sa Sa chậm rãi trở nên mơ hồ, đến cuối cô không còn ý thức nữa…