Bây giờ phải làm gì đây? Đã gần mười hai giờ rồi!
Triệu Tử Khanh không dám báo tin này cho Đường Thần, nhưng Đường Thần không đợi được tin tức của Triệu Tử Khanh, đành phải gọi điện thoại đến: "Sa Sa về chưa? Sao điện thoại của cô ấy đột nhiên tắt máy? Để cô ấy trả lời điện thoại đi….."
"Oa ~" một tiếng, Triệu Tử Khanh ngồi trên sàn nhà của khách sạn và khóc lớn vào trong điện thoại.
Đường Thần vừa mới nằm xuống sau khi tắm xong!
"Triệu Tử Khanh, cô phát bệnh thần kinh gì vậy? Có chuyện gì? Mau nói đi?" Giọng Đường Thần run rẩy.
"Sa Sa, không thấy cô ấy nữa, cô ấy, cô ấy chưa quay lại, nhưng điện thoại không liên lạc được nữa, huhu ..."
Đường Thần lảo đảo, nhưng cũng chỉ là sửng sốt vài giây: "Trước tiên cô đừng lo lắng, tôi gọi người."
"Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát..." Triệu Tử Khanh vừa khóc vừa nói.
“Không được báo cảnh sát.” Sau khi Đường Thần nói xong câu này, liền nghĩ, “Trước tiên cô đừng lo lắng, bình tĩnh lại, nghĩ kỹ đi, liên lạc với đồng nghiệp hiện tại của cô ấy, xem rốt cuộc có ở cùng đồng nghiệp khi kết thúc bữa tiệc không."
Nhưng làm sao Triệu Tử Khanh dám nói với Đường Thần rằng, cô ấy thậm chí không biết Trần Sa Sa làm việc ở đâu.
Rất nhanh, Triệu Tử Khanh đã tìm thấy địa chỉ của công ty thiết kế "Thiên Sứ Tân Nương" và trang web chính thức của họ ở trên mạng.
Tình cờ là ai đó đã đăng trên trang web chính thức những bức ảnh chụp lại bữa tiệc của công ty vào tối hôm nay có dính một chút hình dáng của Trần Sa Sa, nhưng thứ mà Triệu Tử Khanh cần là một cuộc điện thoại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5672-co-hau-gai-nho-dua-co-ve-nha.html.]
Không dễ dàng gì mới phát hiện dòng chữ nhỏ nhất của trang web có số điện thoại tư vấn kinh doanh và các phương pháp tư vấn trực tuyến khác nhau, nhưng vấn đề bây giờ đang là nửa đêm rồi!
Triệu Tử Khanh liên lạc mãi cũng không liên lạc được với bất kỳ ai, kể cả đường dây nóng khiếu nại, nhưng rất tiếc không có ai trả lời.
Mãi đến hơn một giờ sau, Triệu Tử Khanh mới nhận được tin báo rằng, Trần Sa Sa thực sự từ sau bữa tiệc của công ty đã lên xe của một người lạ và rời đi, nhưng quản lý, trợ lý và tài xế đều làm chứng, lúc đó Trần Sa Sa nói cô ấy có quen người tài xế kia, vì vậy, công ty biểu ý không chịu bất kì trách nhiệm gì về chuyện này.
Triệu Tử Khanh là được người trợ lý toàn năng Mạc Thành của Đường Thần thông báo cho.
Mạc Thành nói: “Triệu tiểu thư, cô có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi, về chuyện này, không thể trách cô được, trong lòng Đường tổng biết rõ, Trần Sa Sa muốn rời khỏi anh ấy đã không phải ngày một ngày hai, có lẽ cô ấy đi làm ở “Thiên Sứ Tân Nương” chỉ là một cái cớ, có lẽ đã sớm tìm cho bản thân mình một lối thoát, vì vậy, cô đừng lo lắng, người phát ngôn chính thức của “Thiên Sứ” nói rằng, từ cách Trần Sa Sa lên xe và nói chuyện với người kia mà nói, có lẽ là người bạn vô cùng quen thuộc, cho nên, trước tiên có thể đảm bảo rằng người vẫn an toàn.”
Triệu Tử Khanh vẫn đang khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?"
Mạc Thành chỉ có thể nói: "Được rồi, nếu ngày mai không có bất cứ tin tức gì, vậy chứng tỏ cô ấy không sao."
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh tiếp tục lau nước mắt: "Nhưng, ngộ nhỡ cậy ấy bị cưỡng h.i.ế.p rồi bị g.i.ế.c thì sao?"
Mạc Thành cạn lời vuốt trán, trong chốc lát nói: "Không thể nào, tôi cảnh cáo cô này Triệu Tử Khanh, cô đừng nói lời nhảm nhí như vậy trước mặt Đường Thần, cẩn thận anh ấy bóp c.h.ế.t cô."
Triệu Tử Khanh sờ sờ cổ của mình: "Ừ ừ, biết rồi, không nói là được rồi~"
Xe thể thao của Lư Thiếu Hoa đỗ ở cổng sân bên ngoài đường vành đai 3 phía Nam của thành phố B, bấm còi xe, cổng lớn từ từ mở ra, Trần Sa Sa lúc này mới thả lỏng được một chút, vừa rồi nhìn thấy xe của anh ta rời khỏi thành phố, thật sự có chút sợ hãi!
Cảnh đêm ở vùng ngoại ô tối đen như mực nhìn không được rõ lắm, khi nhìn cánh cửa cao lớn từ từ mở ra, Trần Sa Sa cảm thấy dường như đây là một trang trại rượu?