Trần Sa Sa mạnh mẽ gật đầu: "Ừ ừ ừ, thật sự rất đỉnh, anh có thể lái xe rồi Lư thiếu gia ~"
Khuôn mặt Lư Thiếu Hoa tiến lại gần Trần Sa Sa một chút, nhướng mày: "Lái xe cùng cô sao?"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục co rụt lại người ra sau, mạnh mẽ gật đầu: "Đúng rồi! Lái xe nhanh lên, anh đậu xe giữa đường rất nguy hiểm ~"
Trong xe mờ mịt, thân thể Trần Sa Sa bị lùi về phía sau, gần như dán chặt vào cửa, mà đôi mắt to trong veo kia vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt Lư Thiếu Hoa, một chút cũng không cảm thấy rằng những gì mình nói đã bị người nào đó hiểu sai sự tình.
“Được, vậy bổn thiếu gia di chuyển xe đến bóng râm ven đường, hai chúng ta lái xe của hai ta, thế nào?” Lư Thiếu Hoa trêu trọc một con thỏ trắng nào đó, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.
Đúng lúc này, một chiếc máy ảnh ống kính dài không có âm thanh và ánh sáng đang "cạch, cạch ~" được ấn xuống liên tục.
Mà Trần Sa Sa hoàn toàn không biết tình hình, nhưng đối với Lư Thiếu Hoa mà nói, việc thường xuyên bị các phương tiện truyền thông lớn đưa tin đã trở thành thói quen, cho nên, anh ta không thèm để tâm đến những bức ảnh chụp lén đó, đến khi ánh sáng bị dập tắt, anh ta cũng khìn thấy người đang chụp lén anh ta.
Mà Trần Sa Sa người có cung phản xạ vừa chậm vừa lâu, cuối cùng cũng có phản ứng lại đột nhiên mở to mắt, giơ tay đẩy mạnh Lư Thiếu Hoa: "Anh ngồi đàng hoàng đi, không cần đưa tôi đi nữa đâu, tôi xuống xe là được rồi ~"
Nhưng mà chiếc xe sang trọng của người nào đó đã sớm khóa cửa lại rồi, có điều Lư Thiếu Hoa này cũng là luống cuống, mặc dù là thiếu gia lưu manh! Thật sự có rất nhiều mỹ nữ này, nhưng từ khi cứu con nhỏ ngốc này trên du thuyền hôm đó, hết lần này tới lần khác lại muốn trêu chọc cô, nhưng mà không tìm được người, anh ta cũng lười biếng vì một cô ngốc vô danh mà gây ra tổn thất lớn.
Có điều, tối nay nhận được cuộc gọi từ anh họ Hoắc Lệ Hành nói anh ta đến đó, đi đón người, là một mỹ nhân, còn là người mà anh ta hứng thú, Lư Thiếu Hoa nghĩ đến cô ngốc này đầu tiên, đây không phải niềm vui đến sao, cũng đừng nói, người nào đó cả ngày là ngắm nhìn đủ loại phụ nữ đoán rằng cũng không có bất kì hứng thú chơi đùa, cảm thấy cô ngốc này, bất luận là yên tĩnh hay là tức giận không nói chuyện đờ người ra, đều rất thú vị đó chứ!
“Ong ~" một tiếng, Lư Thiếu Hoa khởi động động cơ, nhìn tình hình giao thông phía trước: "Thắt dây an toàn. Tính khí của cô cũng lớn quá nhỉ, hửm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5662-can-giup-viec-khong-bao-an-bao-o.html.]
Trần Sa Sa lúc này mới thắt lại dây an toàn, lấp lửng nói hai từ: "Cảm ơn!"
Lư Thiếu Hoa khóe miệng giật một cái, một nhấc chân đạp ga: "Sống ở đâu?"
Trần Sa Sa kinh ngạc, cô sống ở đâu chứ?
Đột nhiên, Trần Sa Sa sững sờ, liền thuận tiện nhìn nghiêng qua Lư Thiếu Hoa, người trông rất đẹp, nhưng mà lại quá quần ào lụa là rồi.
Đột nhiên hỏi vậy khiến Trần Sa Sa nhớ lại cảnh đêm ngày hôm đó ở trước cửa khách sạn nhìn thấy Lư Thiếu Hoa gặp người đẹp kia, người đàn ông trong bóng đêm không hề có dáng vẻ lưu manh, nhìn có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
Có lẽ, người phụ nữ đó đối với vị thiếu gia lưu manh giàu có này mà nói, là người vô cùng quan trọng!
Lư Thiếu Hoa cau mày: “Hỏi cô đấy, cứ luôn đờ ra nhìn tôi làm gì?” Cao giọng nói, trong tai Trần Sa Sa nghe thấy rõ ràng dáng vẻ rất bất lực của anh ta.
“Khách sạn Nặc Uy.” Sau khi Trần Sa Sa bỏ lại một câu như vậy, liền nhìn ánh đèn mờ ảo yên tĩnh bên ngoài xe.
"Ôi what, không phải chứ? Cô vậy mà lại sống trong khách sạn?"
Câu nói này của Trần Sa Sa thực sự khiến Lư Thiếu Hoa kinh ngạc, mới khiến anh ta nói ra một câu sửng sốt như vậy.
Trần Sa Sa lại quay đầu lại nhìn Lư Thiếu Hoa, với nụ cười im lặng và nhàn nhẽo cong môi: "Đúng vậy! Tôi là người vô gia cư, cho nên tôi ở khách sạn. Nhân tiện, quý phủ của Lư thiếu gia có cần giúp việc không? Kiểu bao ăn bao ở?"