Lúc này Trần Sa Sa ngây ngốc nhìn Lư Thiếu Hoa trong xe thể thao một lúc lâu, khiến người quản lý còn lo lắng thay cho cô.
Nhưng cũng chỉ được chốc lát, Lư Thiếu Hoa trở nên cáu kỉnh, dùng hai tay to vỗ vỗ vô lăng, trừng mắt nhìn Trần Sa Sa: “Cô cái người phụ nữ c.h.ế.t dẫm này! Kêu cô lên xe, cô cứ đứng đờ ra nhìn thiếu gia tôi làm cái gì hả? Không lẽ thiếu gia đây đẹp trai đến vậy sao?”
Người quản lí này muốn cười nhưng không dám, cho nên phải cố nhịn cười, trợ lý quản lý là một phụ nữ xinh đẹp, liền đưa tay ra và lắc lắc trước mặt Trần Sa Sa: "Em gái, em không sao chứ? Lư Thiếu kêu em lên xe kìa, em ngây ra ở đây làm cái gì vậy, đứa trẻ này~”
Trần Sa Sa lúc này mới hoàn hồn lại, cũng cảm thấy vừa rồi chính mình quá thất lễ rồi, nhưng mà chuyện này cũng quá kỳ lạ đi!
Trần Sa Sa ngượng ngùng cười cười, bước tới, dựa vào cửa kính xe hỏi Lư Thiếu Hoa: “Lư Thiếu, ai uỷ thác anh đến đón tôi vậy?” Cô gần như nhét đầu vào trong, giọng nói cũng không cao, cho nên phía sau mấy người đằng sau cũng không nghe rõ cô và Lư Thiếu Hoa đang nói cái gì.
Lư Thiếu Hoa nhướng mày: "Nhiều lời nhảm nhí thật, đương nhiên là ... ý của anh họ tôi rồi, có điều á, anh ấy nói cũng là được người khác giao phó, cho nên..."
Lư Thiếu Hoa thần bí nhìn Trần Sa Sa mỉm cười, sau một từ cho nên nhìn cô đang ra sức lắng nghe, mới nói: "Cho nên, người đẹp, cô nghĩ nhiều rồi! Động vật m.á.u lạnh như anh họ tôi không nghĩ nhiều về cô đâu, dù sao thì anh ấy cũng đã kết hôn rồi. Còn về việc ở trên du thuyền ngày hôm đó, anh ấy chỉ hành động theo bản năng của một người bác sĩ thôi, hiểu không?"
Trần Sa Sa đột nhiên cảm thấy mất mặt, ý của những lời anh ta nói là cô tự mình đa tình sao?
Nhưng mà, cô không có! Cô chỉ thắc mắc tại sao Hoắc Lệ Hành lại là ông chủ của "Thiên Sứ Tân Nương" mà thôi.
Thật sự là một nhịp điệu điên cuồng, vậy nghe như thế này, Trần Sa Sa coi như là hiểu rồi, Lư Thiếu Hoa này đến đón cô là do nhận sự uỷ thác của người khác, ở giữa là một Hoắc Lệ Hành, trên thực tế là sự uỷ thác của Trình Thiên Vũ thôi. Rốt cuộc là ai đâu?
Trong giây phút tiếp theo, Trần Sa Sa vẫn mở cửa xe ngồi vào dưới ánh mắt kinh hãi của Lư Thiếu Hoa, lúc này mới nhìn quản lý và nhóm người bên ngoài, vẫy vẫy tay: "Cảm ơn quản lý, cảm ơn ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5661-can-giup-viec-khong-bao-an-bao-o.html.]
"Vèo vèo ~" một tiếng, Lư Thiếu Hoa đạp mạnh chân ga, xe thể thao lao vút đi một quãng đường dài.
Trần Sa Sa vẫn chưa kịp thắt dây an toàn đó, đầu cô đã va vào kính chắn gió, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lư Thiếu Hoa lúc này gấp rút giảm tốc độ xe, Trần Sa Sa lại ngã trở lại chỗ ngồi.
Một người phụ nữ nào đó sợ hãi đến mức vỗ thẳng vào n.g.ự.c mình: "Này ~ anh chạy chậm lại! Suýt chút nữa là đ.â.m đầu vào xe rồi, lẽ nào anh không lo lắng rằng tôi bị đập đầu c.h.ế.t trong xe anh à..."
"Kít kít ~"
Mê Truyện Dịch
Xe của Lư Thiếu Hoa phanh gấp, xe dừng lại, Lư Thiếu Hoa này người nhìn về phía Trần Sa Sa cau mày gầm lên: "Cái người phụ nữ cô có phải chuyên quản lí người khác không, hả? Thiếu gia tôi đang lái xe, cô nói cái gì mà toàn lời châm chọc vậy..."
"Phụt ~"
Trần Sa Sa cảm thấy rất buồn cười, nhìn người Lư Thiếu Hoa thô tục kia sao lại cũng tin những học thuyết xằng bậy này vậy?
Lư Thiếu Hoa này trực tiếp vươn tay nhéo mặt Trần Sa Sa: "Người phụ nữ c.h.ế.t dẫm này cô còn dám cười?"
Trần Sa Sa thu mình lại và nói: "Ây ya ~Anh đừng nổi quạu vậy chứ, tôi thực sự bị kỹ năng lái xe của anh làm cho sợ hãi mà, nhưng mà kỹ năng lái xe của anh thực sự rất giỏi đó, vừa nãy tôi còn cho đầu tôi bị đập thủng rồi, nhưng không ngờ đến kĩ năng lái xe của anh lại lợi hại như vậy!” Trần Sa Sa nói và nhanh chóng đưa ra một ngón tay cái like cho Lư Thiếu Hoa!
Nhưng mà Lư Thiếu Hoa này hoàn toàn hiểu lầm lời giải thích của Trần Sa Sa, thậm chí còn cười xấu xa nói: "Kỹ năng lái xe của tôi, cô hài lòng sao?"