Nhạc Lâm cảm thấy mỗi lần đều bị người phụ nữ dường như yếu đuối trước mặt làm cho kinh ngạc, theo lý, Trần Sa Sa nên cố gắng hết sức để giữ lấy Triệu Tử Khanh lại mới đúng!
Suy cho cùng Triệu Tử Khanh là bạn của cô, bất luận nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ giúp đỡ Trần Sa Sa đúng không!
Nhưng tại sao cô lại muốn Triệu Tử Khanh đi?
Không lẽ những gì người phụ nữ này nói đều là thật? Là con trai bà ta đang quấn lấy cô?
Thực ra, đôi khi Nhạc Lâm cảm thấy rất mệt mỏi, rất bất lực, có lúc muốn mắt nhắm mắt mở, chỉ muốn không cần sự giúp đỡ của bất kỳ tài phiệt nào, vậy thì nó thích ai, yêu ai, cứ vậy để nó thoải mái là được, suy cho cùng Nhạc Lâm cũng là một người phụ nữ từng trải qua những ngọt bùi cay đắng trong tình yêu và hôn nhân.
Không phải bà ta không hiểu mùi vị yêu của một người là như thế nào, loại cảm giác không tự chủ đó! Nhưng Đường Thịnh hiện tại, bà ta không được phép để con trai mình và Trần Sa Sa tiếp tục như thế này nữa!
Nhạc Lâm vẫn là tàn nhẫn, nhưng lần này nhìn ánh mắt bà ta nhìn Trần Sa Sa dịu dàng hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn cao như vậy, lời nói cũng không còn châm chọc khiêu khích.
"Điều này, cô phải để tôi suy nghĩ đã, nghĩ biện pháp vẹn cả đôi đường đưa người bạn “gián điệp” kia của cô rời khỏi nơi này, nhưng mà, cô….. nếu như dám lừa dối tôi, hừ ~"
Trần Sa Sa từ trước đến nay đều phải trải qua đã quá mệt mỏi, tim cũng mệt mỏi rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5641-day-lai-la-chuyen-gi.html.]
Trước đây! Vì tất cả sự tự ti về bản thân, cho nên đã dẫn đến tính cách nhìn như yếu đuối của mình, thực tế mỗi người đều có hai mặt, và Trần Sa Sa cũng không ngoại lệ, dưới vẻ ngoài có vẻ yếu đuối của mình cô lại có một trái tim kiên cường không thể phá hủy, bất kể gặp phải đau khổ gì, cô đều tự nói với bản thân, mình có thể vượt qua được.
Tuy nhiên, kể từ sau khi cô và Đường Thần thổ lộ tình cảm sâu nặng trong nhiều năm qua, cô cảm thấy không chỉ mình kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, mà ngay cả Đường Thần và Thịnh Đường cũng vô cùng thê thảm, anh ấy mất cha, hiện giờ người mẹ đã hơn năm mươi tuổi vẫn cần phải đi nghìn dặm xa xôi thay con trai khắc phục hậu quả, cô đúng là một tai hoạ.
Trần Sa Sa bình tĩnh nhìn Nhạc Lâm, nhàn nhạt nói: "Phu nhân yên tâm, lần này, tôi và bà phối hợp, chỉ cần anh ấy có mối hôn sự ràng buộc, anh ấy không có bất kì lí do hay quyền gì để không chịu trách nhiệm về cuộc hôn nhân của mình, càng huống hồ trước mắt Thịnh Đường đang phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, tôi nghĩ, bà nên tìm cho anh ấy một đối tượng kết hôn tốt. Về phần tôi, không việc gì phải lừa bà cả, tôi cũng mệt mỏi rồi, không muốn gây rối thêm cho con trai bà nữa đâu."
Nhạc Lâm nheo mắt lại, gật đầu: "Tôi sẽ lại tin cô. Nhưng mà, Sa Sa à ~ Bà già tôi đây thật ra từ tận đáy lòng không hề ghét bỏ cô, nhưng mà, gặp phải chuyện của con trai tôi và Thịnh Đường, tôi bắt buộc phải đối xử với cô như vậy. Tất nhiên, tôi trước nay chưa bao giờ mong rằng cô sẽ tha thứ cho tôi."
Trần Sa Sa cong môi nói: “Không sao đâu.” Vừa dứt lời, cô nhìn thời gian, phát hiện ra rằng trợ lý giám đốc đã gửi cho cô một tin nhắn, là địa điểm ăn tối cùng với hát karaoke.
Trần Sa Sa nhìn Nhạc Lâm: "Phu nhân, bữa tối, tôi sẽ kêu bạn tôi giúp mọi người sắp xếp! Tôi mới đi làm, tối nay công ty có tiệc, quản lý quy định rõ ràng người mới không được vắng mặt, vì vậy, tôi không cùng sắp xếp với mọi người được, có yêu cầu gì cứ nói với Triệu Tự Khanh là được rồi."
Nhạc Lâm miễn cưỡng đồng ý, bà ta muốn thông qua miệng của Triệu Tử Khanh để xác định xem lời nói của Trần Sa Sa có phải là thật hay không, đối với việc tìm một đối tượng kết hôn phù hợp với Đường Thần, trước đến nay chưa bao giờ là chuyện quá khó.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên, Nhạc Lâm hỏi lại: "Vậy khách sạn của chúng ta tối nay hãy sắp xếp gần đây đi! Cũng không yêu cầu tiêu chuẩn gì, chỉ cần càng gần đây càng tốt là được rồi."