Chiếc xe đang đuổi theo sau xe của Đường Thần là Mạc Thành, Mạc Thành nghe nói rằng Đường Thần đang trên đường đến sân bay và chuẩn bị đến thành phố B. Anh ta bỏ qua những gì đang làm mà đuổi theo anh.
Đường Thần liếc xéo chiếc xe đang tăng tốc phía sau, cau mày nói với tài xế: "Đến sân bay thì đừng đừng dừng lại, trực tiếp quay lại và đi thẳng về."
Tài xế thở dài một hơi: "Vâng thưa Đường Tổng."
Đường Thần bấm gọi điện thoại cho Mạc Thành: "Chậm rãi lái xe, khi đến sân bay sẽ trực tiếp trở về thành phố."
Sau đó Mạc Thành mới nhíu mày nói: "Ừ."
Sau khi cúp điện thoại của Mạc Thành, Đường Thần từ từ nhắm mắt dựa lưng vào ghế ngồi ...
Lựa chọn cuối cùng của Trần Sa Sa là nói với người giám đốc rằng cô sẽ sắp xếp và đến đó muộn một chút, cô sẽ nhờ đồng nghiệp cung cấp địa điểm ăn tối và vui chơi qua WeChat cho cô.
Người giám đốc gật đầu và miễn cưỡng đáp lại, Trần Sa Sa cảm ơn ý tốt của anh ta, sau đó cầm túi và chạy nhanh xuống lầu.
Nhạc Lâm ôm cánh tay về phía trước, bà ta nhìn chằm chằm vào Trần Sa Sa đang vội vã xuống lầu, Trần Sa Sa chưa kịp nói, bà ta đã đột ngột đứng dậy: "Đến nhà con trai tôi nói chuyện."
Trần Sa Sa không còn cách nào khác đành phải đi theo, vừa đi vừa nhanh chóng gọi điện cho taxi, ngay sau đó một nhóm người ngồi trên xe taxi, trên xe không khí vắng lặng đến c.h.ế.t người.
Trần Sa Sa dẫn phu nhân, vợ của quản gia và Cao Diễm Vân vào nhà, Triệu Tử Khanh đã nhận điện thoại, biết rằng mẹ của Đường Tổng sắp đến nên đã chuẩn bị sẵn trà nước...
“Chào dì!” Triệu Tử Khanh tươi cười chào Nhạc Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5631-nhanh-chong-tim-cho-anh-ay-mot-nguoi-phu-nu-de-ket-hon.html.]
Nhạc Lâm trừng mắt nhìn Triệu Tử Thanh: “Căn phòng mà con trai tôi mua lại trở thành nơi trú ngụ cho người khác, loại phụ nữ loạn thấy bát tao gì cũng tiến vào ở.” Nhạc Lâm nói xong liền đi tới phòng khách, nhìn căn phòng, ngồi xuống, bà ta đang nghĩ, một căn chung cư cũng không quá to, xem ra não của con trai bà ta vẫn chưa hỏng hoàn toàn.
Triệu Tử Khanh mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, cũng không dám phát hỏa với mẹ Đường Thần! Dù sao thì, bà thím này nắm trong tay nhiều quyền sinh quyền sát!
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa liếc nhìn Triệu Tử Khanh đang ngượng ngùng: "Tử Khanh, cậu về phòng nghỉ đi."
Triệu Tử Khanh nhìn bà thím rồi nhìn Trần Sa Sa thì thầm: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra, phải không?"
Trần Sa Sa lắc đầu: "Không sao, cậu mau đi vào đi."
Triệu Tử Khanh lại thì thào bên tai Trần Sa Sa: "Nếu có chuyện gì, hãy đập vỡ tách trà ra hiệu, mình sẽ lao ra cứu cậu."
Trần Sa Sa nhìn chằm chằm Triệu Tử Thanh: "Mau đi vào đi, cậu cả ngày viết quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy~"
Ngay sau khi Triệu Tử Khanh đóng cửa lại, Trần Sa Sa đi tới phía Nhạc Lâm: "Dì ạ."
"Dì cái gì mà dì, ai là dì của cô? Trần Sa Sa, tôi và cô đã thỏa thuận rồi, những gì cô đã hứa với tôi, cô đã thực hiện chưa?" Lòng bàn tay Nhạc Lâm lay động bàn cà phê màu trắng ngà.
Triệu Tử Khanh sợ tới mức vội vàng mở cửa nhìn trộm vài giây, phát hiện bà thím kia vẫn ngồi không đứng dậy, dường như không có ý định đánh ai đó nên lặng lẽ lui về phía sau.
Trần Sa Sa nhíu mày, đợi Nhạc Lâm hết mất bình tĩnh rồi mới nói: "Phu nhân, tôi đã đồng ý với yêu cầu của phu nhân rời xa con trai bà, nhưng tôi cũng có khó khăn của tôi."