Từ Phượng Chi cũng gật đầu, giọng bình thản: “Con gái nhà họ Mục đều là những người tốt số, cô hai nhà họ Mục có thể gả cho nhà họ Lục cũng coi như là môn đăng hộ đối.”
La Tây tối nay chắc chắn là đã có chuẩn bị hết tất cả, cho dù bà có chuyển đề tài thế nào, chung quy vẫn cứ đặt trọng tâm lên những chuyện xung quanh cô hai nhà họ Mục. Bà ta nở một nụ cười đầy ý tứ: “Chị nói vậy cũng phải. Mà tôi có nghe cô ta nói cái gì mà, Lục Tĩnh Vũ đã cầu hôn với cô ta, cũng đang chọn ngày để đính hôn. Nhưng từ đâu lại xuất hiện một người phụ nữ quê mùa cướp lấy cậu ta, nghe nói người phụ nữ đó tên là, cái gì An…..Đúng rồi, An Noãn Noãn, chị xem cái trí nhớ của tôi này!”
Phía bên này, ba người Sở Kiều Kiều cùng Mục Hiểu Hiểu và Mục Thanh Tuyết cười cười nói nói cùng nhau đi đến chỗ Từ Phượng Chi và La Tây.
“Con chào dì Cố, tối nay dì thật xinh đẹp nha!” Mục Thanh Tuyết lên tiếng khen Từ Phượng Chi, đồng thời cũng không bỏ qua La Tây.
Tối nay Mục Hiểu Hiểu cũng coi như thức thời, cô ta cũng bắt chước chị gái khen ngợi hai vị phu nhân trước mặt.
Đột nhiên, Mục Hiểu Hiểu bước tới ôm lấy cánh tay La Tây: “Dì La Tây a, dì trông thật là xinh đẹp, có thể sánh ngang với Triệu Nhã Chi đó!”
La Tây mỉm cười, gõ nhẹ lên trán cô ta một cái: “Chỉ cái miệng của con là lợi hại nhất! Con là đang dỗ ngọt dì đó sao?”
“Không phải đâu, dì không tin có thể hỏi chị con thử xem. Em nói đúng mà có phải không chị?”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-562-da-tiec-noi-nhung-my-nu-thi-dua-toa-sang.html.]
Mục Thanh Tuyết hơi trừng mắt với Mục Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đừng quậy nữa, chỗ này còn nhiều người lắm đó.”
Đang được lúc vui vẻ, Mục Hiểu Hiểu lấy trong túi xách ra hai cái thiệp mời, hai tay đưa qua chỗ Từ Phượng Chi một cái: “Bác Cố, tuần sau con và Lục Tĩnh Vũ đính hôn, cái này con mời bác và bác trai, anh Bắc Thần và Bối Bối cùng đến tham dự, con còn nhờ Bối Bối làm chứng hôn cho tụi con nữa. À đúng rồi, bác đừng mang theo con dâu hung dữ kia của bác đi nha, con sợ cô ta sẽ đánh người bừa bãi…..”
“Hiểu Hiểu, không được ăn nói bậy bạ.” Mục Thanh Tuyết trừng mắt, quát lớn với Mục Hiểu Hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, Mục Hiểu Hiểu đã cho người ta cảm giác đầu óc cô ta không được thông minh. Không ngờ nhiều năm không qua lại với nhà họ Mục, nhị tiểu thư nhà họ Mục trông có vẻ não tàn, vô tư hồn nhiên này, không ngờ lại là người tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu!
Nhưng cái loại não tàn như Mục Hiểu Hiểu làm sao có thể nghĩ nhiều được tới mức đó!
Từ Phượng Chi bị những lời của cô ta làm cho sửng sốt, nhưng giây tiếp theo liền hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cũng chỉ cười nhẹ, nhận lấy tấm thiệp mời: “Yên tâm đi, nhà bác sẽ đến!”
Nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn chưa chịu dừng lại, cô ta cố ý tỏ vẻ nũng nịu: “Chỉ là, bác gái Cố à, con không muốn An Noãn Noãn tới, con sợ cô ta sẽ đánh con và Tĩnh Vũ mất!” Dáng vẻ còn rất tủi thân nữa.
Đột nhiên, một gương mặt kiều diễm xuất hiện, cướp đi mọi ánh hào quang của tất cả những người con gái ở buổi tiệc. Công chúa Cô Bối Bối bước đi trong đám người, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, ánh mắt dừng lại trên người Mục Hiểu Hiểu, cô nở một nụ cười rạng rỡ: “Cô hai nhà họ Mục không cần tự ti như vậy! Chị dâu nhà tôi không có ngu ngốc như cô đâu, cô nói như vậy ngược lại nói anh hai tôi là người có mắt không tròng sao?” Nói rồi, cô ngẩng cả đầu, thu lại nụ cười tươi tắn của mình, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: “ Nhà họ Cố chúng tôi không cần người ngoài như chị dị nghị! Anh trai tôi văn võ song toàn, nhã nhặn anh tuấn, chị dâu tôi cũng rất thông minh tài đức. Chuyện đi đánh kẻ tiểu nhân như cô hai nhà họ Mục đây ngay tại lễ đính hôn, là chuyện mà chỉ những kẻ ngu ngốc mới làm thôi! Chỉ có những người trong lòng có tật, nên đi đâu cũng phải rêu rao nhờ người khác bảo vệ giùm mà thôi! Hừ!”