Lê Minh cũng vừa mới biết được một tin tức lắt léo như vậy, sau vài giây trầm ngâm, anh ta nhìn Đường Thần và nói: “Theo quan điểm của tôi, vì chuyện này anh lại phải hy sinh bản thân rồi, Đường Tổng.” Lê Minh cũng là một người nghiêm túc, vì vậy khi nói đến lời này nụ cười cũng nuốt vào trong.
Đường Thần cau mày: "Lại để tôi phải bán sắc sao?"
"Phụt ~"
Lê Minh không khỏi bật cười, sau đó gật đầu nói: "Là có ý như vậy đó, nhưng tôi chỉ xin anh hy sinh, trở về với lão phu nhân để tìm hiểu xem Diệp Hân Đồng này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với lão phu nhân. Và dựa theo phán đoán của tôi và những gì chúng tôi đã nắm được gần đây, Diệp Hân Đồng đang quan tâm đến anh và Thịnh Đường, cho nên, anh đã hiểu rồi chứ?"
Đường Thần suy nghĩ một chút, nếu đúng là như vậy, nếu Diệp Hân Đồng thực sự là Mạnh Dĩnh Đào, thì cô ta sẽ tiêu diệt An Noãn Noãn, Cố Bắc Thần, sau đó là Đường Thần anh, vì vậy cô ta tiếp cận lão phu nhân chỉ để thu hút sự chú ý của anh mà thôi.
Lê Minh suy nghĩ một chút, đưa tay xoa cằm: "Đường Tổng, còn một chuyện nữa. Tôi đã phân tích ra một số khả năng. Bây giờ tôi báo cáo với anh. Anh nghĩ xem có khả thi không?"
"Ừm, nói đi."
Mặc dù thông tin phản hồi từ Cố Bắc Thần và đồn cảnh sát là mỗi lần Mỹ Nhân Ngư nhìn thấy Phu nhân Anh Túc gặp những người khác nhau, nhưng trong mấy người gặp Phu nhân Anh Túc có Đường Vũ. Vì vậy có thể nói dù sao thì ý của Lê Minh cũng rất đơn giản. Dù sao anh ta cũng là vệ sĩ cá nhân, đối với một số việc, anh ta có phương pháp hành quyết riêng.
Đường Thần nhướng mày: "Anh định trực tiếp giam giữ Đường Vũ?"
Lê Minh gật đầu: "Trong thời gian đặc biệt cần phải có những hành động phi thường. Nếu không, khi kết quả điều tra của họ trở nên rõ ràng, anh và Thịnh Đường đã bị cơn bão kia thổi bay rồi. Đây là một trong những vấn đề khiến tôi đau đầu trong những ngày này."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5612-lai-de-anh-phai-ban-sac.html.]
Đường Thần ném cho Lê Minh điếu thuốc, sau khi cả hai hút hết điếu thuốc, Đường Thần dừng lại và nói: "Đừng vội động vào anh ấy. Hãy để người của anh canh chừng. Đừng để anh ấy phát giác. Tôi đi về nhà trước, nghe lão phu nhân nói gì rồi hãy quyết định."
Lê Minh gật đầu: "Đây chỉ là một ý tưởng. Tạm thời sẽ không động đến Đường Vũ. Tôi cuxg phải xem ý tứ bên cảnh sát. Bằng không, nếu chúng ta ra tay lớn như vậy, kế hoạch của bọn họ nhất định sẽ mắc kẹt giữa chừng."
Đường Thần trên đường về nhà thì nhận được cuộc gọi từ quản gia nhà họ Đường.
“Tam thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đã trả lời điện thoại, đã xảy ra chuyện rồi …” Quản gia lần đầu tiên cướp lời của tam thiếu gia và nói.
Đường Thần cau mày: "Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia toát mồ hôi hột: "Phu nhân, phu nhân đã đến thành phố B rồi ~"
Đường Thần nghe xong phẫn nộ nói: "Khi nào? Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Gần đây luôn có mấy người kỳ quái đến nhà, nếu đánh bài tán gẫu cùng lão phu nhân cũng không sao. Nhưng bây giờ bọn họ đột nhiên đến thành phố B? Các người có muốn làm việc nữa không?"
Sau khi Đường Thần mắng quản gia, anh lại quát tài xế: "Quay xe, đi ra sân bay."
Điện thoại vẫn chưa tắt? Người quản gia đã bị sốc khi nghe điều đó: "Thưa tam thiếu gia, tôi sợ rằng giờ thiếu gia ra sân bay cũng không kịp nữa đâu. Phu nhân đã hạ cánh xuống Thành phố B rồi ~"
Tại thành phố B, Nhạc Lâm gần như nổ tung phổi khi biết con trai mình đã mua một căn nhà cho Trần Sa Sa ở thành phố B, trong chốc lát bà ta đã đưa vợ của quản gia và em dâu Cao Diễm Vân đi. Và còn đem theo một số người hầu của nhà họ Đường.
Lần này bà ta phải để Trần Sa Sa rời xa con trai bà ta, Nhạc Lâm cảm thấy kỳ lạ, phong ba của Thịnh Đường cứ như âm hồn không tiêu tan, xem ra là do con tiểu tiện nhân kia! Hừ ~”