Trình Thiên Vũ cũng chỉ có thể lui một bước: “Hoắc Lệ Hành, là thế này, tôi đây cũng không ép anh phải nhanh lẹ, anh suy nghĩ kỹ rồi thì giúp tôi điều tra chuyện về vị bác sĩ Bạch ở chỗ phòng khám nhà anh. Nếu như, tôi nói là nếu như thôi nha, nếu như ngày nào đó anh muốn biết tin tức về Cố An Ninh, tôi sẽ tận lực cung cấp hết cho anh!” Bây giờ anh ta chỉ có thể làm một tên hèn “phản bội” Cố An Ninh mà thôi, nhưng thế này thì cũng không tính là phản bội mà đúng không!
Hoắc Lệ Hành nheo mắt lại: “Tôi nói Trình Thiên Vũ anh này, bộ lỗ tai anh có vấn đề hả? Tôi có nói là tôi có hứng thú với người phụ nữ đó hay sao? Tôi có nói là tôi muốn tìm cô ta hay sao? Anh không cần phải tỏ ra là anh hiểu tôi lắm vậy! Anh đừng có nói năng bậy bạ như vậy nữa, Hoắc Lệ Hành tôi là người đã có vợ rồi đó, biết chưa!”
Trình Thiên Vũ đã thầm mắng chửi Hoắc Lệ Hành đến không còn gì nữa luôn rồi, còn cảm thấy rất buồn cười mà nói: “Được được được, là tôi quên mất, là tôi quên mất cậu Hoắc đây đã tái hôn rồi. Mọi chuyện cứ tạm tính như vậy trước đi, lần này tôi cũng đã dự định về lại thật, chuyện của bác sĩ Bạch chỉ đành nhờ cậy Hoắc thiếu đây vậy.”
“Mau cút đi, tôi đây không hứng thú tiễn anh một đoạn đâu!”
Mấy ngày nay, Trần Sa Sa cũng nghỉ ngơi không ít, cô cũng đi với Triệu Tử Khanh xem nhà cửa thế nào, cuối cùng nhìn trúng được một căn chung cư cũng rất ổn, chỉ có hơn tám mươi mét vuông thôi. Kết quả là khi Tiểu Vũ báo tin này cho Đường Thần, thì làm anh xém chút tức đến hộc máu. Anh muốn cô chọn tối thiểu lắm cũng là một căn nhà đơn dành cho một hộ gia đình, chứ sao cô lại đi ở trong một cái tổ chim chứ!
Nhưng mà Trần Sa Sa bất chấp thế nào cũng muốn ở trong cái “tổ chim” đó! Có người nói, nhà nhỏ thì việc quét dọn cũng đỡ mệt nhọc hơn, rồi còn nói cô cũng chỉ ứng phó với anh như vậy một khoảng thời gian thôi, ai biết được sau đó mọi chuyện sẽ thành ra thế nào chứ!
Hết cách rồi, chỉ cần Trần Sa Sa không làm ầm ĩ lên, Đường Thần liền đồng ý với cô, tổ chim thì cứ tổ chim vậy! Cứ coi như anh đang nuôi một chú chim nhỏ là được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5602-nguoi-tot-song-khong-lau-tai-hoa-luu-ngan-nam.html.]
Mà đã nhiều ngày rồi, những tin tức Triệu Tử Khanh báo lại cho Đường Thần đều là những chuyện cô ấy cảm thấy nghi ngờ hoặc là không rõ lắm. Sau khi Trần Sa Sa đi đến trại giam thăm anh trai của cô xong, cô ấy thấy Sa Sa như có tâm sự gì đó, có hỏi thì cô cũng không chịu nói, khi Trần Sa Sa vào trong gặp mặt Trần Hâm, Triệu Tử Khanh và Tiểu Vũ lại không được vào theo.
Cho nên, Triệu Tử Khanh hoàn toàn không biết Trần Sa Sa và Trần Hâm đã nói chuyện về món trang sức kia.
Triệu Tử Khanh cũng là một người tự do về thời gian, thế nên cô ấy đành phải ở lại thành phố B để bồi Trần Sa Sa, mà Trần Sa Sa cũng không phải kiểu người quen được hầu hạ mà không chịu nổi khổ cực!
Cho nên, sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi hết, cô lại không biết bắt đầu tìm kiếm sợi dây chuyền kia từ đâu. Cô không dám đi hỏi thăm người qua đường, một khi đã chọc trúng mấy người đó thì chỉ có nước tiêu đời mà thôi. Với lại cô cũng không muốn để Đường Thần biết được chuyện này, gần đây tuy rằng hai người ở hai nơi, nhưng cô vẫn rất chú ý đến mọi tin tức liên quan đến Thịnh Đường, thật sự là thật giả khó phân. Mặc dù mỗi lần Đường Thần nói chuyện điện thoại với cô đều nói mọi thứ tiến triển rất tốt, nhưng theo như tin tức cô thu thập được thì mọi chuyện lại không mấy lạc quan như anh nói.
Trần Sa Sa cũng nhịn nhục cho qua mọi chuyện, trước hết cô không động đậy gì cả để tránh cho tên đại ma đầu kia lại chạy qua đây, gây thêm nhiều rắc rối nữa. Nếu như để mẹ anh mà biết được cô và anh vẫn còn ở bên nhau thì bà ta không tức c.h.ế.t mới là lạ đó. Chính vì vậy, Trần Sa Sa tạm gác lại chuyện đi tìm sợi dây chuyền, cô quyết định tìm một công việc trước cái đã.
Mọi thứ cuối cùng cũng trở về với quỹ đạo vốn có của nó, ở thành phố B của Trần Sa Sa thì là một mảng sóng yên biển lặng, thế nhưng ở Hải Thành bây giờ, từng đợt sóng ngầm bắt đầu trào dâng dữ dội!
Trong phòng làm việc của Đường Thần, sau khi nghe Mạc Thành báo cáo lại, Đường Thần lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Bảo các người đi trông chừng một bà già mà các người trông chừng như thế đó hả? Hiện tại Diệp Hân Đồng là đối tượng bị mọi người nhắm đến hàng đầu mấy người không biết sao? Nếu như biết rồi thì sao lại để cho cô ta tiếp cận bà già kia được chứ?”
Mê Truyện Dịch