Trần Sa Sa không hề muốn qua lại với mấy tên lưu manh anh trai cô quen lúc trước, nên chỉ nghe đến chuyện thu mua món trang sức kia liền lập tức rời đi.
Trước khi đi, cô vẫn không nhịn được hỏi anh ta: “Anh, khi mấy căn nhà của nhà chúng ta bị dỡ bỏ, anh có biết chuyện này không?”
Trần Hâm thu lại ánh mắt của mình: “Biết, cũng bởi vì chuyện nhà bị dỡ bỏ và chuyện đền bù bồi thường, tao mới đ.â.m c.h.ế.t con tiện nhân kia.”
Trần Sa Sa cũng không biết nên nói gì nữa: “Cũng là vì anh quá manh động, cho nên mới phải trả giá đắt như vậy. Anh, em mang cho anh chút đồ ăn, chú quản ngục sẽ mang vào cho anh, bản thân anh tự biết mà lo liệu đi. Chờ sau khi em chuộc lại món trang sức đó, sau đó về ngẫm nghĩ lại xem có cách nào cho anh……..”
“Không cần.” Trần Hâm lập tức mở miệng từ chối, anh ta quay sang chỗ khác: “Sau này đừng tới đây nữa. Mau đi đi! Tao sẽ tranh thủ để được giảm án!”
Anh ta nhìn theo bóng Trần Sa Sa rời đi, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa, Trần Hâm bỗng gọi lớn tiếng tên cô: “Sa Sa!”
Trần Sa Sa đã khóc đến ướt đẫm cả mặt, nhưng cô cố xoay người lại, nhìn về người anh trai xấu xa một cái. Ngoại trừ việc hai năm trước anh ta muốn đem cô đi gán nợ ra, thì anh ta cũng chưa từng đối xử với cô quá tệ bạc! Cô bây giờ đã khóc không thành tiếng luôn rồi!
Trần Hâm cắn môi một cái, mãi một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: “Sa Sa, chuyện trước kia, tao thật lòng xin lỗi. Cho nên, sau này, mày cũng đừng tới thăm tao nữa! Nếu như mày tìm được món trang sức đó, vậy thì cứ đi tìm cha mẹ của mày đi!”
Trần Sa Sa lắc đầu: “Không sao cả, tất cả đã qua hết rồi, anh ở trong đó cải tạo cho tốt đi!”
Sau khi rời khỏi trại giam, cả người Trần Sa Sa đều suy sụp hẳn, làm gì còn tinh thần đi coi nhà cửa gì nữa!
Bên ngoài trại giam, có chiếc siêu xe đang “khiêm tốn” đậu cách đó không xa. Sau khi người đàn ông trong xe nhìn thấy Trần Sa Sa lên một chiếc Audi rời đi, anh ta tháo kính râm xuống, ra lệnh với người phía sau: “Có thấy người con gái mặc áo hoodie màu vàng nhạt kia không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5592-soi-day-chuyen.html.]
Mấy người kia cùng gật đầu một cái, thấy, thấy rất rõ, là một người đẹp.
Hoắc Lệ Hành nheo mắt lại: “Hỏi xong chuyện chính thì nhân tiện hỏi thăm một chút về người mà người con gái áo vàng đó đi thăm là ai.”
“Vâng, thưa Hoắc thiếu.”
Hôm nay trại giam tiếp đón thật nhiều vị khách tới thăm. Bình thường thì chỗ này là chỗ đến cả ma chê quỷ hờn, mời không ai muốn vào, hôm nay sao lại nhiều khách như vậy! Người tới lần này không phải là một người đẹp, mà là một anh đẹp trai đeo kính râm. Nhưng anh trai này có vẻ như nhận được ủy thác của người nào đó.
Đã vậy Trần Hâm còn được trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay nữa chứ!
Trần Hâm vừa mới tiễn em gái đi, người quản giáo đã đến công trường tìm anh ta, nói là lại có người muốn gặp anh ta nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, Hoắc Lệ Hành gửi cho Trình Thiên Vũ một cái email.
Trần Sa Sa, năm nay hai mươi sáu tuổi, địa chỉ, nơi làm việc, người ở đâu, người thân.v..v.., tất cả đều được ghi lại rất chi tiết.
Mê Truyện Dịch
Tiếp theo đó còn có lý lịch của cô. Năm cô mười tuổi được cha của Trần Hâm nhận nuôi về từ một cô nhi viện ở thành phố B. Còn về năm đó tại sao lại nhận nuôi cô, thì theo như lời của Trần Hâm, năm đó, mẹ anh ta bởi vì bị mất con gái nên trở thành người không bình thường, vì vậy nên cha anh ta mới nhận nuôi một bé gái thật xinh đẹp, nói con bé là con gái của hai người, tên là Sa Sa, từ đó cô mới có cái tên Trần Sa Sa này.
Đương nhiên, Trần Hâm sẽ không bao giờ nói về chuyện món trang sức của Trần Sa Sa cho người lạ biết đâu!
Những tư liệu sau đó nói về từ lúc Trần Sa Sa vào đại học cho đến hiện tại. Cũng chính ngay lúc Trần Sa Sa vừa rời khỏi trại giam, đám người của Hoắc Lệ Hành liền lập tức đi vào.