Trong phòng thăm tù, Trần Hâm mặc một bộ đồng phục lao động của trại giam. Bởi vì công việc anh ta trong trại giam này là làm việc ở công trường, cả ngày chỉ có giao tiếp với bê tông cốt thép, cả người cũng bị phơi nắng nhiều nên đen và gầy hơn. Những điều đó Trần Sa Sa đều thấy hết, cô cảm nhận được người anh trai lưu manh ngày nào đã thay đổi không ít, ít nhất ánh mắt của anh ta cũng đã trở về với bình thường, làm cho cô cảm nhận được một sự kiên định cùng quyết tâm vững vàng, chỉ tiếc một điều là cha mẹ nuôi lại không được nhìn thấy điều này sớm hơn.
Trần Hâm cạo trọc đầu, trên cổ còn vắt thêm một chiếc khăn lông, hai ống tay áo xắn lên, khi anh ta nhìn thấy rõ người tới thăm mình, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền quay mặt đi chỗ khác: “Mày tới đây làm gì?”
Giọng nói của Trần Hâm mang theo chút giận dỗi của trẻ con, nó không khiến cô thấy phản cảm, ngược lại làm cho Trần Sa Sa cảm nhận được đây mới là con người thật của Trần Hâm!
“Anh!” Trần Sa Sa vẫn nhìn thẳng vào Trần Hâm, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười nhạt, hai mắt bỗng mờ đi bởi một lớp nước, cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Trần Hâm vẫn không thèm để ý đến Trần Sa Sa, hai người cứ như vậy im lặng một hồi lâu, người quản giáo thấy vậy mới lên tiếng nhắc nhở: “Cái tên Trần Hâm này, em gái cậu đã vất vả đến thăm cậu, vậy sao cậu lại cứ cứng đầu như vậy, mau tận dụng thời gian nói thêm mấy câu với em gái đi!”
Mê Truyện Dịch
Lúc này, Trần Hâm mới chịu quay sang liếc nhìn cô một cái: “Mày nghĩ cái gì mà lại đến đây thăm tao?”
Trần Sa Sa cũng không phải là người thù dai, nhưng thái độ của Trần Hâm như vậy thực sự làm cô thấy không thoải mái!
Trần Sa Sa cắn môi một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Trần Hâm: “Anh, chuyện của hai người, em cũng mới được biết lúc nãy mà thôi. Còn tại sao em lại tới thăm anh, em nghĩ anh là người biết rõ nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5591-soi-day-chuyen.html.]
“Hừ.” Trần Hâm hừ một cái: “Tao biết chắc là mày sẽ đến mà, kiểu gì cũng phải đến xem anh trai mày mất mặt thế nào chứ!”
Trần Sa Sa vẫn giữ nguyên giọng điệu của mình, cô bình tĩnh nói: “Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng hôm nay em không phải đến xem anh thế nào. Anh cũng nên biết rõ vì cái gì mà trước em không đến, em thật sự là không dám đến!”
Quả thật là Trần Hâm đã thay đổi rất nhiều, tuổi tác của anh ta cũng không còn nhỏ nữa, nhan sắc cũng bị tàn phai do lao động vất vả, Trần Sa Sa cũng thấy đau lòng thay cho cha mẹ nuôi. Nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh của mình, con người Trần Hâm như vậy thì phải nghiêm túc quản giáo anh ta, nếu không cả đời còn lại của anh ta sẽ bị hủy hoại hết.
Lại im lặng thêm một lúc lâu nữa, Trần Hâm nhìn về phía Trần Sa Sa: “Vẫn còn đang nhớ nhung về món bảo bối kia của mày sao?”
Trần Sa Sa gật đầu: “Đúng vậy! Đó là tín vật duy nhất để em tìm lại cha mẹ, cho nên, anh à, nể tình chúng ta ăn chung một nồi cơm, cùng nhau khóc, cùng nhau cười mà lớn lên, anh có thể nói cho em biết, sợi dây và mặt dây chuyền đó anh đã đem cầm cho ai được không? Em nhất định sẽ nghĩ cách để chuộc lại.”
Trần Hâm nhìn Trần Sa Sa một hồi lâu: “Xem ra mày cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, mấy năm nay bị người ta bắt nạt cũng không ít nhỉ?”
“Cũng vẫn ổn, em không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chết, nên cứ như vậy thôi.”
Trần Hâm nói với cô, mặt dây chuyền đó gắn liền với sợi dây. Bởi vì cái khóa của mặt dây chuyền không mở được, nếu như cứ cưỡng ép mở nó ra, thì cả món trang sức đó sẽ bị phá hỏng mất. Mà loại trang sức như vậy trên thị trường thật sự rất hiếm.
Trần Hâm còn nói, năm đó, anh ta ngu dại, nghe theo lời xúi giục của con tiện nhân kia, bán sợi dây chuyền đó cho một ông chủ tiệm đồ cổ. Nhưng ông chủ đó không bao giờ lộ mặt ra, mấy điểm giao dịch cũng không cố định, bời vì mấy vụ làm ăn của ông ta đều không sạch sẽ, nếu như muốn tìm được người thì phải thông qua một số đường dây đặc biệt, thì họa may mới có thể.