Cô gái nào đó thật sự không giả vờ được nữa rồi, cô ấy đưa tay lên chống nạnh: “Nè, đừng làm ra vẻ như vậy nữa! Mấy chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải bàn bạc lại với ông chủ của mình chứ, căn bản là không cần làm phiền tới anh ta!”
Thấy Trần Sa Sa tỏ vẻ không muốn nghe nữa, Triệu Tử Khanh liền phát huy công dụng của da mặt dày ra: “Mình thấy gần đây có Baskin Robbin một quán bánh ngọt nè, có muốn đi thử một chút không?”
Lúc này, Trần Sa Sa đã thay xong quần áo: “Cũng được, nhưng mà, mình cũng có một điều kiện.” Cô gõ cây lược trong tay lên đầu Triệu Tử Khanh, giọng nghiêm túc: “Ăn sang xong, mình muốn đi đến trại giam gặp một người. Nhưng mà cậu nhất định không được mật báo chuyện này với ông chủ của cậu, bằng không mình tuyệt giao với cậu luôn!”
“Hả ~ chuyện này…….Không phải Đường Thần đã biết hết rồi hay sao?” Triệu Tử Khanh sợ hãi nói.
Trần Sa Sa ngửa mặt lên trời: “Chủ tớ hai người đúng là không biết xấu hổ mà……” Cô vừa mới cúp điện thoại, làm sao mà Triệu Tử Khanh biết được chuyện này? Nhất định là Đường Thần vừa gửi tin nhắn dặn dò Triệu Tử Khanh trông chừng cô cẩn thận rồi!
Mê Truyện Dịch
Ba tiếng đồng hồ sau, tại một trại giam nằm ở khu ngoại ô thành phố B.
Trần Sa Sa đưa giấy chứng minh tạm thời và mấy giấy tờ khác cho nhân viên kiểm tra. Thái độ của bé thỏ con rất tốt, điều này chắc là có liên quan đến thời thơ ấu của cô! Bởi vì luôn lo sợ bản thân mình sẽ bị người ta khi dễ, cho nên bất cứ có chuyện gì xảy ra, bản thân mình đều phải cười nói với người ta, đều phải làm cho người ta vui vẻ.
“Chào chú, cháu là em gái của Trần Hâm. Cháu biết là anh trái cháu đang bị nhốt trong trại giam này, cháu chỉ muốn hỏi là anh ấy ở trong này có cải tạo tốt không?” Trần Sa Sa nhẹ nhàng hỏi người nhân viên quản lý.
Người đàn ông được gọi là chú kia cười lớn mấy tiếng, sau đó ông ta xem lại chứng minh thư của Trần Sa Sa, rồi lại quay sang nói với mấy người đồng nghiệp ở chỗ đó: “Cái tên Trần Hâm đó sao lại có một cô em gái vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy được chứ? Quả thật là không giống anh em ruột chút nào………”
Mấy người xung quanh cũng lên tiếng mắng Trần Hâm, cũng chính là người con trai của cha mẹ nuôi của Trần Sa Sa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5582-di-tham-tran-ham.html.]
Triệu Tử Khanh và Tiểu Vũ đứng ở phía sau mặt mày hớn hở, thì căn bản không phải là anh em ruột mà, nhìn sao hay vậy!
Bị mấy người nhân viên ở sở giáo dưỡng trêu chọc một lúc sau, trong lòng Trần Sa Sa bắt đầu thấy khó chịu, cô hỏi lại: “Vậy có phải là anh trai cháu cải tạo không tốt hay không ạ?” Nghe thấy giọng điệu của bọn họ thì có lẽ là vậy!
Người đàn ông quản lý kia trả lại giấy tờ cho Trần Sa Sa rồi xua tay: “Không phải đâu, trước mắt, Trần Hâm là người cải tạo tốt nhất trong số những người ở đây, về việc này thì cháu cứ yên tâm. Nhưng mà có chút chuyện thế này, anh trai của cháu còn phải chờ đến tận mười năm sau mới được ra ngoài lận.”
Trần Sa Sa mở lớn hai mắt, giọng nói cũng rất kích động: “Mười năm? Anh ấy không phải chỉ đi theo đám giang hồ thôi sao? Sao lại phải ở lâu như vậy?”
“Cô bé, cháu không cần phải kích động như vậy! Hôm nay cháu tới thăm tù, cũng là lần đầu tiên sau hai năm có người tới thăm Trần Hâm, chú đây cũng không ngại nói thêm mấy câu về tình trạng của anh trai cháu.”
Trần Sa Sa gật đầu: “Vâng, chú nói đi ạ.”
Lúc trước, quả thật là Trần Hâm vì thiếu nợ cờ b.ạ.c nên mới phải vào đây, nhưng sau đó cậu ta lại phạm phải tội g.i.ế.c người, hơn nữa còn là g.i.ế.c vợ của mình nữa. Cũng may là lúc đó có rất nhiều người làm chứng, cho nên Trần Hâm mới không bị phán tội tử hình. Lúc đó, cậu ta cũng vì một bà lão hàng xóm và cháu trai của bà ấy nên mới ngộ sát vợ của mình.
Vợ của Trần Hâm không chỉ đi đánh bài, mà còn thông dâm với mấy tên đàn ông khác nữa, sau đó, người phụ nữ đó lại đi trộm mấy thấy đồ không đáng giá của ông cụ nhà họ Trần cạnh bên. Lúc chị ta chuẩn bị bỏ trốn thì bị bà cụ và cháu trai phát hiện, bà cụ nhanh chóng gọi điện cho Trần Hâm thì xém bị chị ta g.i.ế.c người diệt khẩu.
“Tại sao lại thành ra lại như vậy chứ?” Trần Sa Sa lẩm bẩm trong miệng: “Chú ơi, chú có thể cho cháu vào gặp anh ấy được không ạ?”