“Phi~ Anh là tên khốn khiếp, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Trần Sa Sa rất ít khi mắng chửi người khác, trong mắt cô gái mạnh mẽ như Triệu Tử Khanh, cô chỉ hoàn toàn xứng danh với hai từ dịu dàng, thế mà cô nhóc này hôm nay cũng biết mắng người ta cơ đấy!
“Ha ha~ Nghe em nói như vậy thì đâu phải chỉ một mình anh thích? Em còn dám nói em không thích! Rõ ràng là em rất thích mà!”
Trần Sa Sa bị anh chọc cho cứng họng luôn rồi: “Anh, anh thật vô liêm sỉ quá đi, em muốn cúp điện thoại……”
“Ha ha ha ha ha~” Đường Thần bị cô chọc cho cười lớn một tiếng, làm cho cả Lý Hân và Lê Minh phải quay sang nhìn nhau, cả hai không hẹn mà lắc đầu một cái. Còn cái tên không biết xấu hổ nào đó thì cứ lớn tiếng cười, làm cho người qua đường phải ngoái đầu nhìn lại, trong đầu còn nghĩ anh mới từ trong trại ra.
“Đừng cúp.” Vừa nghe cô nói muốn cúp máy, Đường Thần liền trở nên hấp tấp.
Trần Sa Sa cũng không cúp thật, giọng nhẹ nhàng: “Anh đúng là đồ thần kinh mà, cười lớn tiếng như vậy~”
Lúc này, ba người họ đã đến chỗ đậu xe, Lê Minh cung kính mở cửa mời anh lên xe.
Đường Thần ngồi vào trong xe, Lý Hân và Lê Minh cũng nhanh chóng lên xe, anh mở bàn ra, Đường Thần tháo cúc áo chỗ cổ tay ra, anh nhìn qua Lê Minh, một tay che điện thoại lại: “Rượu.”
Lê Minh nhanh chóng rót rượu vào ba chiếc ly, sau đó đưa cho Đường Thần và Lý Hân mỗi người một ly.
Sau khi Đường Thần nhấp một ngụm, đầu óc lại càng sảng khoái hơn, anh tựa lên ra phía sau: “Ăn tối chưa?”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa đáp lại anh: “Ừm, ăn rồi.” Cô cố gắng không quan tâm đến anh, cứ để tên hư đốn như anh đói đến xỉu mới được!
Mãi một lúc sau, Đường Thần không thấy được một lời quan tâm nào của cô: “Anh còn chưa ăn cái gì hết.” Giọng nói của anh nghe thật đáng thương. Tuy nhiên, những lời đó lại làm cho Lê Minh và Lý Hân nổi hết da gà, nhưng bọn họ chỉ có thể cúi đầu chuyên chú gõ máy tính, giả bộ như bị điếc, không nghe thấy gì hết trơn!
Trần Sa Sa nghe thấy vậy cũng không nhịn được nữa: “Vậy còn không mau đi ăn đi, đói c.h.ế.t anh luôn cũng vừa lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5572-dong-goi-ten-khon-khiep-nhu-anh-ta-roi-sau-do-tang-cho-cau.html.]
Đường Thần nở nụ cười, anh bị con thỏ nhỏ nào đó mắng một câu nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ: “Anh đang ở trên xe, sắp vào tới nội thành rồi.
Trần Sa Sa biết rõ anh không lái xe một mình, xung quanh nhất định còn có cả đống người, cô liền nói: “Được rồi, em cúp máy đây, mấy người các anh tới nơi rồi thì tìm cái gì ăn tạm trước đi!”
Đường Thần cũng không tiếp tục dây dưa nữa, anh “ừm” một tiếng: “Tối anh gọi lại cho em, nếu như muộn quá có thể anh sẽ không gọi, sáng mai gọi em dậy đi ăn sáng có được không?”
“Được!” Trần Sa Sa ngoan ngoãn đáp lại anh, cuộc gọi không chút ích lợi này không cần phải tiếp tục kéo dài trong nhàm chán nữa!
Cúp máy, Trần Sa Sa đứng lên trả điện thoại lại cho Triệu Tử Khanh, cô thật không ngờ Tử Khanh lại là người ăn cây táo rào cây sung như vậy!
Triệu Tử Khanh nở nụ cười hỏi cô: “Làm lành rồi sao?”
Trần Sa Sa liếc nhìn cô ấy một cái: “Làm gì có, ai muốn làm lành với anh ấy chứ! Mình chỉ đang nghĩ làm thế nào để đóng gói tên khốn khiếp như anh ấy, rồi sau đó mang qua tặng cho cậu mà thôi!”
“Phi~ Mình không cần món quà này đâu! Mình đây không chịu nổi kiểu đó đâu nha, động một chút là lại lôi con người ta lên giường.” Nói xong, Triệu Tử Khanh liền nở một nụ cười khinh khi: “Cậu nói xem, có phải tất cả đàn ông đều biến thái như vậy hay không?”
Trần Sa Sa trừng mắt với cô ấy: “Cậu bớt bớt đi, mình không có mặt dày được như cậu vậy đâu!”
Trần Sa Sa thật sự là bị hành đến có chút mệt mỏi, cô nằm một giấc đến hơn tám giờ mới tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Triệu Tử Khanh đang ngồi gõ chữ ngoài ban công. Cô gái này gần đây đang tràn ngập tinh thần chiến đấu cao độ, thậm chí bước vào giai đoạn điên cuồng tiêu hao trí lực rồi.
Cô vừa cầm điện thoại lên xem thì lập tức nhận được cuộc gọi của Đường Thần.
Trần Sa Sa nửa tỉnh nửa mơ mà nhấc máy: “Canh chuẩn giờ mà gọi đến như vậy, chắc chắn là Triệu Tử Khanh đã âm thầm báo cáo với anh rồi phải không?”