Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 557:1 Đóng gói tên khốn khiếp như anh ta, rồi sau đó tặng cho cậu.

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:15:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng gân xanh trên trán Đường Thần khẽ giật vài cái, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Triệu Tử Khanh, cô không muốn tiếp tục quay bộ phim c.h.ế.t tiệt kia nữa hay sao?”

Triệu Tử Khanh lập tức trợn mắt lên: “Tôi nào có! Được rồi, tôi không nói chuyện này với anh nữa, tôi đưa điện thoại cho Sa Sa, hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau đi! Tôi còn đang vội chạy bản thảo đây này, rồi ngày mai còn phải cùng cô ấy đi xem nhà nữa! Hì hì~”

Thật ra, trong lòng của Triệu Tử Khanh đã sớm chửi mắng Đường Thần đến hói trán luôn rồi!

Triệu Tử Khanh nhét điện thoại vào trong tay Trần Sa Sa, mạnh tay ấn điện thoại lên lỗ tai cô, làm cho cô giật cả mình.

Hai bên đầu dây không có ai chịu lên tiếng trước cả, Đường Thần là vì vừa mới xuống máy bay nên xung quanh có hơi ồn, còn Trần Sa Sa bên này thì lại rất yên lặng, yên lặng đến mức anh có thể nghe được tiếng cô đang hít thở đều.

Đột nhiên, trong trái tim của ai đó lại nhói lên từng cơn, trong đầu anh hiện lên dáng vẻ cô nằm dưới thân anh mà khóc không thành tiếng, mãi cho đến khi cô không khóc, không chống cự cũng không thèm đáp lại anh, cứ như vậy đơ người ra mặc cho anh tùy ý chà đạp……

Trong lòng anh đột nhiên có một ý niệm muốn từ bỏ tất cả, anh có thể không làm Tổng giám đốc của Thịnh Đường nữa, anh có thể không cần cái thân phận tam thiếu gia của nhà họ Đường nữa, anh chỉ muốn được cùng cô trải qua những ngày tháng bình thường tại một thành phố cô yêu thích, như thế là đủ lắm rồi!

Bỗng nhiên, Đường Thần đứng ngây người tại chỗ, điện thoại vẫn giữ nguyên bên tai, dọa cho Lý Hân và Lê Mình một phen hú hồn.

Lý Hân cất giọng thúc giục: “Tổng giám đốc Đường, xe đã chờ ngài ở bên ngoài, ngài mau nhanh lên đi ạ, bên chỗ Mạc Thành không trụ được lâu đâu.”

Hàng mi Trần Sa Sa khẽ run lên, bọn họ vẫn không cúp máy, cũng không ai chịu nói lời nào, nhưng những gì đầu dây bên kia nói cô đều nghe thấy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5571-dong-goi-ten-khon-khiep-nhu-anh-ta-roi-sau-do-tang-cho-cau.html.]

Đường Thần vẫn đứng bất động như cũ, cũng không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, Lý Hân và Lê Mình liền nhìn nhau một cái.

“Tổng giám đốc Đường?” Lê Minh lên tiếng gọi anh lần nữa.

Trần Sa Sa chậm rãi chớp mắt một cái, cô cất giọng trầm thấp, trong giọng nói còn có chút chua xót: “Hạ cánh rồi sao?”

Yết hầu của Đường Thần giật một cái: “Phải, vừa xuống.” Sau đó lập tức quay sang trừng mắt với hai con người kia cẩn trọng một chút, Lý Hân và Lê Minh thấy vậy tự giác né ra mấy bước.

“Ngoan ngoãn, chờ anh giải quyết xong mọi chuyện lần này đã, có được không?” Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương nào, cũng không biết nên dùng lời lẽ thế nào để dỗ dành con gái. Cho nên, anh cũng không biết nói với cô thế nào, nhưng anh không thể nói xin lỗi với cô, lại càng không thể nói cái câu sến súa “anh yêu em” kia!

Trần Sa Sa bên này cảm thấy không ổn rồi, cô thở mạnh vài cái, sau đó giận dữ với cái người ở đầu dây bên kia: “Đường Thần, anh là tên khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp, anh chỉ biết ăn h.i.ế.p em mà thôi…...Anh chỉ biết bắt nạt em……..chỉ biết bắt nạt em không có ai thương……”

Trần Sa Sa mang theo tiếng nức nở mà gào lên với người trong điện thoại, làm cho cả Triệu Tử Khanh đang gõ máy tính ở bên này kinh ngạc đến muốn rớt hai tròng mắt ra. Còn người ở đầu dây bên kia thì có vẻ như tâm trạng tốt hơn không ít, mãi một lúc sau anh mới thở dài một hơi, cảm giác như tảng đá trên n.g.ự.c cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

“Hử, bắt nạt em sao? Anh mới không dùng phương pháp sảng khoái đó để bắt nạt người khác đâu!” Đường Thần vừa bước đi vừa nói chuyện điện thoại, nhưng tông giông nhỏ lại, vừa đủ cho anh và cô cùng nghe thấy.

Mê Truyện Dịch

Nghe thấy câu nói mang theo chút ý cười và hàm ý đùa giỡn của anh, Trần Sa Sa ngại ngùng muốn chết! Sao anh lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Lại còn dám đem hành vi xấu xa của mình ra mà đùa giỡn nữa chứ!

Loading...