Triệu Tử Khanh tức giận: “F*ck, giờ mới làm xong. Thế này thì hai người phải kịch liệt biết bao nhiêu đây...”
Đột nhiên cô ấy phát hiện có một soái ca bên cạnh nhìn cô ấy một cái. Triệu Tử Khanh đột nhiên cảm thấy bản thân ở nơi đông người nói quá lớn tiếng. Quan trọng là vừa rồi bản thân cô ấy mới nói cái gì. Haizz. Thật sự liền ứng nghiệm câu nói nào đó.
Kiểu nữ hán tử như Triệu Tử Khanh cô ấy có lẽ không gả đi được rồi.
Kết quả người đàn ông đó không hề đưa mắt đi chỗ khác mà cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Khanh.
Triệu Tử Khanh sao lại là kiểu người để người ta nhìn không được. Cô ấy liền trừng mắt với người đàn ông đó: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không lẽ anh không hiểu cứ nhìn chằm chằm vào người đẹp là không lịch sự sao?”
Người đàn ông vậy mà không dời mắt đi. Khoé môi người đó kéo ra một chút: “Triệu Tử Khanh!”
Hửm?
Triệu Tử Khanh ngây người. Có nhìn thế nào thì cô ấy cũng không hề quen biết người đàn ông trước mắt này nha!
Không lẽ lúc trước có nhiều bạn trai quá nên gây rắc rối? Nhưng mà trước đây cô ấy và bạn trai nhiều nhất cũng chỉ tới mức hôn nhau thôi. Nhưng mà tướng mạo thì cô ấy vẫn nhớ rõ mà.
Soái ca này từ đâu tới đây? Triệu Tử Khanh tỏ vẻ mình thật sự không quen biết anh ta.
Soái ca đứng dậy đi lại gần chỗ Triệu Tử Khanh làm cho Triệu Tử Khanh hoảng sợ đứng phắt dậy: “Anh muốn làm cái gì? Tôi không quen biết anh.”
“Nhưng tôi quen biết cậu, bạn học Triệu Tử Khanh à.”
Triệu Tử Khanh dùng sức nuốt nước bọt. Cô ấy liếc mắt qua chỗ cái thang máy. Trần Sa Sa c.h.ế.t tiệt đó rốt cuộc có xuống không đây? Cứu mạng a!
Triệu Tử Khanh thường xuyên một mình lang thang khắp nơi. Nhưng cô ấy chưa từng bị người khác bắt nạt, cũng chưa từng gặp phải loại người lưu manh. Nhưng người này nhìn vào thì cũng không giống với một tên lưu manh vô lại. Quan trọng là sao anh ta lại biết tên của cô ấy?
Soái ca trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện với Triệu Tử Khanh: “Ha ha, Triệu Tử Khanh, từ lúc nào đã trở nên dễ sợ hãi vậy rồi? Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5542-anh-biet-het-roi.html.]
Triệu Tử Khanh tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông. Sao không có chút ảnh hưởng nào vậy?
“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết tên của tôi?”
Lúc này người đàn ông mới gật đầu: “Đúng. Phản ứng này mới xem như là phản ứng bình thường. Vừa rồi còn tưởng tôi nhận nhầm người rồi.”
Đợi cho cảm xúc của Triệu Tử Khanh bình tĩnh lại chút, người đàn ông mới chậm rãi nói: “Tôn Bằng, người ái mộ cậu, người theo đuổi cậu lúc cậu học năm nhất. Cái ánh mắt này là gì thế?” Người đàn ông chán ghét nói.
“Ồ...”
Sau khi Triệu Tử Khanh cảm thán một tiếng dài, cô ấy ngồi xuống, quan sát kỹ người đàn ông ở đối diện. Cô ấy nghi ngờ một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Nghĩ ra rồi. Nhưng mà cậu đi phẫu thuật thẫm mĩ rồi à? Thay đổi nhiều như vậy.”
Tôn Bằng không vui nhìn Triệu Tử Khanh: “Tôi đâu có dựa vào mặt của mình kiếm cơm đâu. Phẫu thuật thẫm mĩ gì chứ?” Dứt lời, hai người liền tiến vào kiểu mẫu bạn bè cũ gặp nhau nơi đất khách quê người.
Trong căn phòng trên tầng, hai con người quấn quýt lấy nhau rất lâu vừa mới tỉnh ngủ.
Trần Sa Sa gối đầu lên cánh tay của Đường Thần: “Triệu Tử Khanh còn đang ngồi ở dưới tầng. Dậy đi! Đi ăn chút đồ ăn. Anh không đói sao?”
Cánh tay của Đường Thần ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng: “Sao vậy? Vừa nãy còn chưa cho em ăn no sao? Hay là chúng ta tiếp tục?”
“Anh có thể đoan trang chút không? Đáng ghét!”
“Ha ha.”
Đường Thần hôn lấy hôn để Trần Sa Sa. Anh hít hà mùi hương trên người cô: “Ở cùng với người phụ nữ của mình cũng phải đoan chính các kiểu. Vậy em nói xem anh phải mệt mỏi biết bao.”
Trần Sa Sa vẫn luôn nằm quay lưng lại với Đường Thần. Cô nghe thấy anh nói vậy thì toàn thân bó chặt lại. Đột nhiên người cô bị anh xoay lại. Hai người đối diện nhìn vào mắt của nhau.
Mê Truyện Dịch
Chốc lát, Đường Thần hôn lên đối mắt to rõ ràng có tâm tư của cô: “Không muốn cái gì cả. Đừng làm cái gì hết. Vở kịch của em và Mạc Thành anh đã biết rồi!”