“F*ck~” Triệu Tử Khanh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cái gì?
Quả thực là quá cay mắt rồi! Người phụ nữ nào đó hét lên một cách kinh ngạc rồi quay lưng lại: “Tổng giám đốc Đường, anh nhẫn nại chút đã. Để tôi ra ngoài trước, được không?”
Trần Sa Sa đã cảm thấy da mặt mình không còn nữa. Cô sao còn dám dũng cảm giải thích cái gì đó với Triệu Tử Khanh nữa.
Triệu Tử Khanh ôm cái máy tính, đeo cặp sách lên lưng. Cô ấy vừa ra khỏi cửa thì liền nghe thấy một tiếng “cạch” ở sau lưng. Cánh cửa đã bị đóng lại rồi.
Quan trọng là anh có thể chậm chút không? Chân của Triệu Tử Khanh cô ấy suýt chút nữa đã bị kẹt trong khe cửa rồi đó. Nguy hiểm thật!
Nữ hán tử nào đó rất đáng thương nói. Cô ấy chỉ đành ôm máy tính tìm một chỗ không có người dựa vào góc khuất trong khu nghỉ ngơi tại đại sảnh của khách sạn để ngồi gõ chữ.
Trong căn phòng trên tầng, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Trần Sa Sa bị Đường Thần trực tiếp đè lên chiếc giường đơn hôn dồn dập xuống đầy giận dữ.
Trần Sa Sa đẩy mạnh n.g.ự.c của Đường Thần ra. Cô lắc đầu không chịu phối hợp với Đường Thần. Mãi đến khi có một khoảng không cô mới lấy hơi nói: “Bên, giường bên cạnh...”
“Ha ha~”
Tiếng cười của Đường Thần trầm thấp, nghe rất sảng khoái. Một phát liền bế cô lên, Trần Sa Sa bị bế lên rồi vứt sang một cái giường khác. Người đàn ông cao to dùng sức đè cô xuống: “Thế này đã được chưa? Hửm?”
Trần Sa Sa trừng mắt nhìn người đàn ông bên trên, tức giận nói: “Đại ca anh qua đây là vì cái này sao?”
Mặt Đường Thần chầm chậm đen lại. Anh cũng vừa tức giận vừa ngượng ngùng. Anh bận rộn đến mức thời gian ăn cơm uống nước cũng không có. Anh chịu áp lực và rủi ro lớn như vậy chạy qua đây thăm cô. Anh không tự mình sắp xếp ổn thoả cho cô thì trong lòng anh thật sự không thể yên tâm được.
Nhưng người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này lại đối xử với anh như vậy. Đến cả ánh mắt đầu tiên lúc nhìn thấy anh đó, anh cũng không cảm thấy được trong mắt cô có tình cảm nhớ nhung anh. Từ đầu đến cuối, cô đều bình tĩnh, yên lặng nhìn anh như thế. Cô hoàn toàn không có chút gì tình cảm nhớ nhung gì với người mình yêu của người đang yêu sau khi bị tách ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5541-anh-biet-het-roi.html.]
Trong lòng Đường Thần có một sự tức giận không sao nói rõ được. Hai tay anh đặt ở hai bên mặt của Trần Sa Sa. Hai người bốn mắt trừng nhau.
Bỗng nhiên, Trần Sa Sa quay mặt qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất: “Đang trong lúc đứng mũi chịu sào, anh chạy qua đây làm cái gì?”
Cả người của Đường Thần trùng xuống. Anh véo mặt của Trần Sa Sa. Anh chầm chậm nhắm mắt rồi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên gáy của Trần Sa Sa. Anh đùa dai cắn lên dái tai của cô: “Nhớ em rồi, muốn ngủ cùng em... Ưm~”
Trần Sa Sa tức giận không chịu nổi lời nói trần trụi của người nào đó. Cô liền nhấc tay lên nhéo tai của Đường Thần một cái.
Đường Thần tức giận cắn tai của Trần Sa Sa, buồn bực nói: “Thỏ con, vậy mà lại học cách chống đối anh sao? Hửm?” Anh vừa nói thì liền nhai vành tai của cô làm cả người cô tê dại.
Trần Sa Sa đẩy mạnh Đường Thần mấy cái: “Anh... ngồi dậy nói chuyện rõ ràng.”
Người nào đó đã dùng tay giữ chặt cô lại: “Ừm. Em nói chuyện của em. Anh làm chuyện của anh. Không ảnh hưởng đâu.”
Trần Sa Sa nuốt nước bọt trong im lặng. Cô giữ cái tay đã tiến sâu vào trong áo mình lại: “Anh như vậy thì sao em nói rõ ràng được?”
“Ha ha.” Người nào đó cười lớn hai tiếng: “Vậy thì chỉ làm không nói. Hửm?”
Trần Sa Sa muốn khóc mà khóc không ra nước mắt: “Anh đừng như vậy mà! Gấp gáp chạy qua như vậy. Em đưa anh đi ăn cơm nha?”
“Hức. Anh đừng mà.”
Quần áo trên người cô đã bị Đường Thần cởi ra vứt lên nền đất rồi. Người phụ nữ nào đó còn đang đấu tranh thì đôi môi đã bị người đàn ông quyết liệt hôn lấy. Anh trầm giọng cảnh cáo: “Còn không ngoan thì anh sẽ trói em lại đấy.”
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh ngồi ngoài sảnh của khách sạn từ lúc trời sáng cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn hoa cũng sáng lên rồi thì mới nhận được điện thoại của con thỏ trắng ngốc nghếch nào đó. Người đó hỏi cô ấy đang ở đâu.