Đây là cơn ác mộng của anh ta trong hơn hai mươi năm qua, Trình Thiên Vũ, người bị cơn ác mộng quấy rầy vào mỗi đêm, bị cuốn vào tất cả những gì anh ta đã làm trong khung cảnh đó cùng ngọn lửa to lớn.
Trình Thiên Vũ hoảng sợ chạy ra khỏi Trung y quán, nằm trên xe và gọi điện cho Hoắc Lệ Hành: "Hoắc Lệ Hành, tôi vừa mới ra khỏi Trung y quán của nhà anh, nói cho tôi biết, bác sĩ Bạch đó là chuyện gì vậy?"
Hoắc Lệ Hành hôm nay không có việc gì, trong phòng làm việc đang nhắm mắt dưỡng thần trên bàn làm việc, nghe thấy giọng điệu sa sút tinh thần của Trình Thiên Vũ, vốn dĩ muốn phẫn nộ để mắng người, tâm tình đang tốt, nhưng giọng điệu lười biếng khiến người ta muốn điên lên và đánh anh ta một trận.
Hoắc Lệ Hành lười biếng nói: "Người phụ nữ đó sao~ Lão đại nhà tôi nhìn trúng bà ta, sao cậu cũng nhìn trúng bà ta vậy?"
"Hoắc, Lệ, Hành.......Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không? Nếu không, có một việc, con mẹ nó cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ được biết." Kể từ khi Trình Thiên Vũ đích thân đến thành phố B lần này, toàn bộ trạng thái của anh ta đều không tốt, cảm thấy bản thân sắp phát điên lên bất cứ lúc nào, luôn cảm thấy chính mình có chút hụt hẫng, mỗi lần trở về đều mang theo vẻ thất vọng, nhưng Hoắc Lệ Hành chỉ là ngồi ở bên lề quan sát, anh ta nhất định có cách, huống chi thành phố B hay cả nước, có việc gì mà làm khó được anh ta, anh ta mang hận không giúp anh (Trình Thiên Vũ) thì có.
Hoắc Lệ Hành cầm bút nghịch: "Hoắc gia tôi không có tâm trạng nói chuyện phiếm, tôi có hứng thú với chuyện của Trình Thiên Vũ anh."
Trình Thiên Vũ suýt nữa mắng Hoắc Lệ Hành là cẩu, cuối cùng chỉ đành nói: "Vậy được, nếu anh không muốn giúp việc này, vậy thì tôi sẽ tìm người khác, anh nghĩ Phong thiếu thế nào?"
Mí mắt Hoắc Lệ Hành chuyển động: "Anh ta là cái rắm, dám chơi trên địa bàn của Hoắc Lệ Hành tôi sao? Hơn nữa Phong thiếu chắc sẽ không thể khoe khoang ở đây quá lâu, sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn về nhà bế con."
“Hoắc Lệ Hành, anh nói vậy là có ý gì?” Trình Thiên Vũ tự hỏi, không phải Phong thiếu nói anh ta với Tiếu Tường Vi đó chỉ có ước hẹn kết hôn hai năm thôi sao?
Mê Truyện Dịch
"Không có ý gì cả, nghĩa trên mặt chữ. Được rồi, tôi còn có chuyện. Vợ tôi gọi đến, tôi không nói chuyện vớ vẩn với anh nữa. Nếu anh cảm thấy tinh thần không bình thường, thì hãy đến chỗ tôi ở vài ngày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5522-long-phuong-thai.html.]
"Tút tút..."
Cuộc gọi của Trình Thiên Vũ biến thành âm báo bận.
Khi Hoắc Lệ Hành và người vợ của anh ta nhàm chán kết thúc, tin nhắn của Trình Thiên Vũ đến với tiếng "Ting ~".
Hoắc Lệ Hành cau mày ngay khi mở tin nhắn và bấm số gọi lại: "Trình Thiên Vũ, có phải não của anh bị cơn ác mộng kia làm rối lên rồi không? Có cần bản thiếu gia liên lạc với bác sĩ thần kinh không."
"Những gì tôi nói là hoàn toàn là sự thật. Cố An Ninh đúng là đã có con, mà còn là long phượng thai." Trình Thiên Vũ nói một cách bình tĩnh.
Hoắc Lệ Hành nghiêm khắc nhíu mày: "Cô ta cùng long phượng thai liên quan quái gì tôi? Cũng không phải của tôi, c.h.ế.t tiệt anh chính là chó nóng nảy loạn cắn người à, muốn chết~"
Trình Thiên Vũ cười lạnh: "Anh có quan hệ gì với cô ấy không? Trong lòng anh biết rõ điều đó, Cố An Ninh đã ly hôn với anh được 4 năm rồi đúng chứ? Nhưng hai đứa con của cô ấy đúng lúc lớn chừng 3 tuổi mấy tháng rồi. Huống hồ cô ấy vẫn luôn chỉ có một mình, vì vậy......."
"Chờ đã ~"
Hoắc Lệ Hành đột nhiên sửng sốt, đưa hai chân dài gác trên bàn làm việc xuống: "Anh đang ở đâu?"