Dọc theo đường đi, Trần Sa Sa không nói chuyện, nhìn những cửa hàng nhỏ bên đường, cửa hàng dưới những tòa nhà cũ kỹ đều giống nhau, chỉ có điều ở dưới vài tòa nhà mới xây gần đó, hoàn toàn khác với môi trường xung quanh.
Trong những ngày qua, Triệu Tử Khanh còn nghe Trần Sa Sa nói về hoàn cảnh của cha mẹ nuôi, trước đây cô nghèo cô cùng , nhưng cha mẹ nuôi và anh trai bọn họ sống nghèo khó như nào, bố mẹ nuôi vẫn kiên quyết cho cô đi học và cô đã thi đỗ đại học, cho nên những gì cô nói đều là không ngó ngàng gì đến anh trai, nhưng khi trở về rồi, dù sao nhìn thấy đồ vật liền nghĩ đến người, sao có thể thật sự không nghĩ đến anh trai kia chứ.
Mê Truyện Dịch
“Cậu không quen biết hàng xóm trước đây sao? Có muốn đi hỏi thăm không?” Triệu Tử Khanh yếu ớt nói.
Trần Sa Sa nhìn tòa nhà cao tầng cao cấp phép đã được xây dựng: "Mình quen nhiều cô nhiều dì, nhưng nhà cũ bị phá bỏ, khẳng định họ cũng đã chuyển đi nơi khác rồi, mình có thể tìm họ ở đâu đây?"
Triệu Tử Thanh cắn chặt môi dưới: "Sa Sa, mình nói nhé, thật ra thì, anh trai khốn nạn và chị dâu bịp bợp kia của cậu, vẫn là đừng quan tâm đến họ nữa, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Hãy nghĩ lại đi, nhiều năm trước vì nợ cờ b.ạ.c mà hai người đó đã thế chấp cậu cho những người cho vay nặng lãi đó, không có gì họ không thể làm, thời gian này cậu đừng để bản thân gặp rắc rối, cậu bây giờ không chỉ có một mình nữa, nếu có chuyện nhỏ gì xảy ra thì Đường Thần sẽ liên lụy vào đó. Lần này cậu bị ‘té nặng’ như vậy, chẳng lẽ còn không nhớ sao?"
Trần Sa Sa trầm ngâm nói: "Thực ra, trong thâm tâm của anh trai mình cũng không thối nát đến mức không có thuốc chữa, mà nhà lúc đó nghèo túng, lại tiếp xúc với những đứa trẻ nhà nghèo, trở thành những đứa trẻ nghèo không có động lực, chiếc bình cứ như vậy bị vỡ. Và sau đó, phần lớn là do chị dâu mình xúi giục, mình nghĩ với dáng vẻ như vậy, hai năm trước anh trai mới đưa ra chủ ý đưa mình đi gán nợ, đó cũng là do người phụ nữ không đáng tin cậy kia làm đó."
Triệu Tử Khanh một bên nói chuyện với Trần Sa Sa, một bên mải mê trò chuyện cùng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5512-nguoi-dang-thuong-tat-co-cho-dang-gian.html.]
Nhìn xuống hộp thoại wechat, Triệu Tử Khanh kích động mắng Trần Sa Sa: "Dù sao thì cũng giống nhau, hai con người đó cùng một giuộc với nhau. Trần Sa Sa, hôm nay mình không thể giương mắt nhìn cậu đi quản những chuyện đó nữa."
Trần Sa Sa nhíu mày: "Thực ra, mình không có như Thánh Mẫu. Mình là lo lắng, nếu anh trai mình vẫn ở trong trại lao động và không biết về vụ phá dỡ thì sao? Mình đoán người phụ nữ đó đã đi theo người đàn ông khác, dù sao cũng không phải người phụ nữ đoan trang gì cả."
Triệu Tử Khanh bình tĩnh liếc nhìn màn hình điện thoại, khoác tay Trần Sa Sa: "Được rồi, mặc kệ cô ta là người phụ nữ gì, nữ nhân ghê tởm và xấu xa như vậy, tốt hơn là gặp kẻ biến thái rồi xử c.h.ế.t cô ta. Đi thôi, bây giờ chúng ta đi kiếm đồ nhét bụng đã! Chạy với cậu cả ngày cũng đói mệt rồi."
Trần Sa Sa trợn mắt nói: "Nói rồi không cần cậu đi theo, cứ phải đi theo cơ."
"Ở một mình thật nhàm chán mà! Đi thôi! Mình sắp c.h.ế.t đói rồi." Triệu Tử Khanh trên mặt giống như chị em tình thâm nói, trong lòng thầm than thở, c.h.ế.t tiệt, nếu không phải vì lời nói đó của Đường Thần nói đầu tư làm phim trên tiểu thuyết của mình, mình cần gì đi theo cậu chứ!
Dù sao bất luận khi nói chuyện phiếm Triệu Tử Khanh nhiệt tình đến thế nào, Trần Sa Sa cũng không có tinh thần, cô vốn là người không thích nói chuyện, chính là bởi vì chuyên với Đường Thần, cả người cũng không được đáng yêu như trước, dù sao lúc này trong lòng cô đang suy tính xem nên làm như thế nào đủ để hoàn toàn tách ra khỏi Đường Thần, nhưng trong tim lại vẫn không nỡ!