Lư Thiếu Hoa nhắm mắt: "Được rồi! Một mình ở bên ngoài, bảo trọng nhé."
An An gật đầu: "Coi như là tôi chưa từng về đây, anh cũng coi như là chưa từng gặp tôi, đi thôi!"
Lư Thiếu Hoa cằm căng thẳng tắp, sau khi nhìn cô gái mấy giây, quay đầu không chút do dự hướng về chiếc xe sang đi đến, lên xe, xe vội vã đi mất.
Cô gái được gọi là An An kia quay người đi vào khách sạn.
Sau khi hai cô gái trốn ở trong bóng tối nhìn cô gái kia đi vào khách sạn, Triệu Tử Khanh kéo áo của Trần Sa Sa: "Đi thôi, đi theo, không biết chừng có thể đi cùng chuyến thang máy với cô ấy!"
Trần Sa Sa xem thường nhắc nhở nói: "Chị ơi, đó là một cô gái, cậu đừng nói với tớ, cậu thực sự có vấn đề về giới tính."
"Cậu mới có vấn đề đấy! bà đây là nhà sáng tác, nhà sáng tác cậu hiểu không, phải có yếu tố, cậu nhanh đi thôi!"
Kết quả, Trần Sa Sa bị Triệu Tử Khanh kéo dường như là chạy vào phòng khách khách sạn, đúng lúc cô gái xinh đẹp tên An An đang đứng nghiêm chỉnh ở trong thang máy.
"Đợt chút"
Triệu Tử Khanh chạy đến hô to một tiếng, người bên trong thang máy ấn mở cửa, cửa thang máy mở ra lần nữa.
Triệu Tử Khanh và Trần Sa Sa đi vào thang máy, nhìn thấy cô gái xinh đẹp, khẽ gật đầu: "Cảm ơn!"
Cô gái cũng mỉm cười với hai người bọn họ: "Không cần cảm ơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5492-vu-hoa-hoan-cua-hai-muoi-sau-nam-truoc.html.]
Bên trong đôi mắt màu đen của cô gái kia, ánh mắt dừng lại trên mặt của Trần Sa Sa, sau đó hơi nhíu mày, trong lòng cảm giác cô gái này rất quen mặt.
Phòng của Trần Sa Sa ở tầng cao nhất, cho nên cô gái ra thang máy sớm hơn bọn họ sau đó trong thang máy chỉ còn hai người Trần Sa Sa và Triệu Tử Khanh.
Triệu Tử Khanh chăm chú suy nghĩ một lúc lâu sau đó vỗ vào trán: "Sa Sa, cô gái vừa nãy tuyệt đối là một ngôi sao, chụp quảng cáo gì đó."
Trần Sa Sa đang cúi đầu xem điện thoại tình hình cổ phiếu hôm nay Mạc Thành công bố liên quan đến Thịnh Đường: "Tớ không quen, cậu cả ngày rảnh rỗi, biết những tin đồn vô dụng này thế."
Cùng lúc đó, Trình Thiên Vũ trở về khách sạn cũng chưa say, tắm rửa qua một chút sau đó mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Trình Thiên Vũ hút thuốc, khói thuốc lượn lờ gõ máy tính, hai người đứng ở trước mặt bất cứ lúc nào đợi lệnh.
Trình Thiên Vũ đeo tai nghe bluetooth: "...Hai mươi sáu năm trước, ở một nhà phía đông ngoại thành Hải Thành xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, còn nhớ không?"
Mê Truyện Dịch
"Ừm. Sau khi điều tra rõ hiện trường đến khi rửa sạch hiện trường, cuối cùng có phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ không? Nếu như có, vậy thì các người chắc chắn phải làm khám nghiệm pháp y, nếu như không có t.h.i t.h.ể vậy thì có người còn sống không?"
Đối phương không biết nói cái gì, Trình Thiên Vũ sau đó ừm mấy tiếng: "Vậy được, cúp trước đây. Đợi tin tức của cậu, càng nhanh càng tốt. Đúng vậy, rất gấp."
Trình Thiên Vũ sau khi cúp điện thoại, bấm số của Hoắc Lệ Hành, cũng không quan tâm người ta có bận không, liền mở miệng nói: "Hoắc Lệ Hành, anh có phải là biết cái gì? Đừng có vòng vo với tôi, nếu không tôi cũng sẽ khiến anh không đứng dậy được."
Hoắc Lệ Hành vừa làm xong một cuộc phẫu thuật đi ra, ngồi ở trên ghế của mình, liền nhận được một cuộc điện thoại uy h.i.ế.p như vậy còn là của Trình Thiên Vũ, người nào đó tức giận trán nổi gân xanh lên: "Ông nội anh, không muốn sống nữa phải không? Dám đến uy h.i.ế.p tôi?"
Trình Thiên Vũ chống lại cười: "Kích động như vậy làm gì? Hoắc thiếu, sợ rồi sao?" Dứt lời, Trình Thiên Vũ cũng chơi xấu lại: "Nếu như anh biết cái gì, thành thật nói với tôi, chúng ta vẫn là anh em, nếu không, hừ."