Không thể không nói Triệu Tử Khanh cái tên 'không đáng tin' này, rất có thiên phú chụp ảnh, vốn là nhìn phố ẩm thực bóng dầu mỡ, ở trong mắt của dân địa phương là rất bẩn, thế nhưng dưới ống kính của Triệu Tử Khanh hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên, Triệu Tử Khanh bị phong cảnh mê hoặc rồi, cô ấy từ trong tay của An Noãn Noãn cướp lấy máy ảnh, liền chụp phía đối diện mấy bức.
Bối cảnh của ống kính là phố ẩm thực của 'An Thượng phường' có một cô gái đứng bên cạnh lò nướng bằng nhựa thông.
Váy dài màu hoa oải hương ở trong gió đêm nhẹ nhàng bay bay, tóc đuôi ngựa buộc cao, cô ấy chỉ vào lò nướng nói gì đó với ông chủ. Dưới cái nhìn của Triệu Tử Khanh, trang phục đơn giản, không khác gì với các cô gái trên đường không có gì khác biệt, khi ống kính rút ngắn lại phát hiện cô gái trang phục bình thường, nhưng khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp mà rất có khí chất.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ ảo, cảm giác đó chỉ có thể những người như bọn họ làm nghệ thuật mới có thể cảm nhận được.
Đó là một loại cảm giác tuyệt vời không thể diễn đạt bằng lời, ở trong miệng của những nhà nghệ thuật gọi là linh cảm! Một người bình thường nghe thì đó chỉ là thứ mờ mịt!
Mê Truyện Dịch
Cô gái mua một chiếc bánh khoai tây nướng, trực tiếp cầm trên tay đưa lên ăn, như vậy một cô gái xinh đẹp kỳ ảo trong tay đang cầm chiếc bánh khoai tây nướng gặm, nhưng mà không cảm thấy xa cách với những người xung quanh, dù sao quần áo của cô ấy cũng rất bình dân.
Cô gái đang ăn bánh khoai tây liền trả tiền cho ông chủ sau đó ôm một túi to, quay người đi về một hướng khác...
Ánh mắt của Triệu Tử Khanh nhìn thẳng: "Đẹp quá, mỹ nữ a..."
Trần Sa Sa và An Noãn Noãn cùng nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào cô gái Triệu Tử Khanh mê ngắm gái.
Bỗng nhiên, Trần Sa Sa cũng không thể tưởng tượng nổi mở to mắt: "Ôi, Triệu Tử Khanh, cậu không phải là cái gì kia có vấn đề chứ? Làm sao lại có hứng thú với con gái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5482-anh-that-se-khong-phai-cai-kia-co-van-de-gi-chu.html.]
Triệu Tử Khanh lập tức lấy lại hồn vía, chu miệng ra nói: "Đáng ghét, cậu mới là cái gì có vấn đề đó, không biết thưởng thức gái đẹp thì đừng nói chuyện được không!"
An Noãn Noãn và Trần Sa Sa đều bĩu môi, sau đó An Noãn Noãn nói: "Làm như là cậu thực sự làm cái gì gọi là nhà nghệ thuật không dính bụi trần vậy, mau sớm lấy một người đáng tin đi mới là chuyện đứng đắn của cậu đấy! Cả ngày làm mấy chuyện đều không đến nơi đến chốn."
Triệu Tử Khanh đương nhiên biết rõ An Noãn Noãn là muốn cô ấy tốt, thế nhưng cô ấy nghe thấy nói như vậy làm sao lại thấy mình muốn nổi cơn tam bành lên, mạnh mẽ lườm An Noãn Noãn: "Cậu đó lại không hiểu tớ rồi, đối với tình yêu và hôn nhân, bổn tiểu thư thà thiếu chứ không ẩu."
Cùng lúc đó, trên bàn bày ra trước mắt hai người Cố Bắc Thần và Trình Thiên Vũ cả một bàn ăn, thực ra cũng không ăn gì cả, phần lớn các món ăn họ vẫn chưa động đũa.
Trình Thiên Vũ không ăn mà ra sức uống rượu, Cố Bắc Thần chỉ có thể mạo hiểm để vợ mình đuổi khỏi giường liều mình theo quân tử.
Kết cục cuối cùng là, Trình Thiên Vũ sau khi uống rượu cũng không nói ra điều gì, đương nhiên Cố Bắc Thần đối với lời nói ra sau khi uống say rượu cũng không hứng thú, liền kéo vợ trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Hai người Triệu Tử Khanh và Trần Sa Sa tiếp tục ăn nhưng cũng chẳng đụng đũa mấy.
Khi tài xế của Trình Thiên Vũ đến đón, Trình Thiên Vũ vẫn là tỉnh táo, nói là trước tiên muốn đưa Trần Sa Sa và Triệu Tử Khanh về khách sạn.
Nhưng Triệu Tử Khanh cứ muốn cùng Trần Sa Sa đi dạo ngắm cảnh đêm, cách khách sạn không xa, hai người vừa đi vừa trở về không cần đưa về.
Ngược lại sau lưng Trần Sa Sa luôn có người của Mạc Thành sắp xếp, Trình Thiên Vũ hiện giờ cũng thêm mấy người âm thầm bảo vệ, an toàn, không có vấn đề gì, Trình Thiên Vũ cũng không kiên trì nữa, để hai người bọn họ tự đi!