Mọi người nhìn về phía người phụ nữ đang đi trên đường ngoài cửa sổ, hình như bà ấy đã ngoài năm mươi tuổi!
Bỗng nhiên, một chiếc ô tô sẫm màu đỗ cạnh người phụ nữ đó, có người xuống xe mở cửa sau mời người phụ nữ lên xe. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Trần Sa Sa nhìn lại An Noãn Noãn: "Tại sao người phụ nữ đó lại phải che mặt?"
Bởi vì chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ dưới khăn lụa, chỗ khác trên người cũng đều được che chắn cẩn thận.
An Noãn Noãn lắc đầu: "Mình cũng không biết nữa. Bà ấy đã khám bệnh cho mình tổng cộng ba lần. Lần nào bà ấy cũng ăn mặc như thế này. Lộ ra bên ngoài chỉ có hai mắt. Lúc khám bệnh còn đeo mắt kính, so với khi nãy còn kín đáo hơn."
Cố Bắc Thần nhẹ nói: "Người ta nói rằng trên mặt bà ấy có nhiều vết bỏng lớn."
"Cái gì?”
Trần Sa Sa và Triệu Tử Khanh đồng thời sửng sốt, ngay cả An Noãn Noãn cũng cảm thấy kinh ngạc. Mỗi lần khám bệnh, bác sĩ Bạch đều rất dễ tính, không nói nhiều, nhưng điểm này mới quan trọng, bà ấy thì có nhìn như thế nào cũng không nhìn ra một chút nào là do bởi vì bị bỏng trên mặt!
Toàn thân Trình Thiên Vũ cứng đờ vì câu nói vừa rồi của Cố Bắc Thần, thậm chí ngón tay của anh ta cũng cứng đơ.
Mọi người dù sao cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ biết y thuật của bác sĩ Bạch đặc biệt lợi hại, những chuyện khác dù có tiếc đến mấy cũng không giúp được gì.
Cứ như vậy, Triệu Tử Khanh đưa Trần Sa Sa đến “An Thượng Phường” ở đối diện để ăn đồ ăn vặt, An Noãn Noãn cũng muốn đi cùng, Cố Bắc Thần không còn cách nào đành gật đầu đồng ý.
An Noãn Noãn cao hứng liền hôn một cái “chụt” lên mặt Cố Bắc Thần trước mặt những người đang ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5461-phan-ung-cua-nguoi-anh-em-nay-that-ki-quai.html.]
Trình Thiên Vũ nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Nếu không, để mấy người họ tự đi?” Anh ta có chuyện muốn hỏi Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhìn An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, vậy ba người tự đi đi, ăn ít đồ ăn vặt thôi, đi chơi vui vẻ, sẽ có người đi theo, không lo bị bắt nạt nhưng cũng đừng gây chuyện cho chồng em đấy, biết chưa?"
An Noãn Noãn đung đưa cánh tay của Cố Bắc Thần: "Anh thật đáng ghét, từ khi nào người ta gây rắc rối cho anh thế."
Cố Bắc Thần xoa đầu An Noãn Noãn: "Cái này không phải là nhắc nhở sao!"
Trần Sa Sa kéo Triệu Tử Khánh rời đi: "Này, sao cậu lại đi ra ngoài với hai người này thế không biết? Cẩu lương rải một hàng, không phải cậu ăn no muốn c.h.ế.t sao?"
Triệu Tử Thanh buồn bực: “Mình đâu có định đi theo bọn họ, chẳng phải sau khi tạm biệt cậu, mình đã đi lưu lạc một thời gian sao? Nhưng sau khi mình trở lại Hải Thành liền biết được chuyện không hay của cậu đã loan đi khắp nơi, sau đấy lại chẳng tìm được cậu, lúc đấy nhớ ra chẳng phải cậu từng nói quê của cậu ở thành phố B sao. Mình cũng chỉ muốn tới xem một chút, kết quả là Noãn Noãn nói muốn tới đây khám bệnh cùng chồng, thế này thì chẳng phải là đi chung sao! Cậu nghĩ mình bằng lòng để bị ngược đãi như cẩu vậy sao?”
Mê Truyện Dịch
“Hai người lại nói xấu mình cái gì?” An Noãn Noãn liền lên tiếng ngay sau Triệu Tử Khanh dứt lời.
Trong phòng giờ chỉ còn Cố Bắc Thần và Trình Thiên Vũ.
Cố Bắc Thần trực tiếp ấn chuông phục vụ trên bàn: “Mang thức ăn lên.” Sau đó, anh nhìn Trình Thiên Vũ vẫn trong trạng thái rất kì lạ, nhướng mày: “Có chuyện gì nói đi!”
Trình Thiên Vũ toàn thân vô lực ngồi phịch xuống ghế sô pha, vừa rồi lo lắng Trần Sa Sa nhìn ra biểu cảm khác thường của mình, anh ta đứng im không nhúc nhích. Kể cả khi bọn họ đi ra cửa, anh ta thậm chí còn không nói được lời quan tâm gì với Trần Sa Sa.
Phản ứng của Trình Thiên Vũ thực sự đã hù dọa Cố Bắc Thần: "Anh không sao chứ? Tình hình thế nào rồi?"
Trình Thiên Vũ chống cùi chỏ lên tay vịn ghế sô pha, lòng bàn tay đặt lên trán, tay còn lại đung đưa: "Không sao, để tôi yên lặng một lát."