Sau khi Trình Thiên Vũ lên xe, Trần Sa Sa nhìn về phía anh: "Anh và bác sĩ Hoắc quen nhau sao, sao lại nói chuyện lâu vậy."
Vẻ mặt Trình Thiên Vũ rất bình tĩnh: "Tôi không biết anh ta, nhưng anh ta tình cờ cứu được em, cho nên tôi chỉ muốn nói thêm vài câu, đi ra ngoài kết thêm bạn bè để nhờ vả. Có bằng hữu như Hoắc Lệ Hành cũng không tệ."
“Ồ!” Trần Sa Sa gật đầu, ngẩng đầu ngước mắt vừa lúc nhìn thấy Hoắc Lệ Hành đang lẳng lặng nhìn xe của bọn họ.
Trần Sa Sa nhanh chóng giơ tay lên, nhướng mày vẫy tay với Hoắc Lệ Hành, miệng nói: "Bác sĩ Hoắc, tạm biệt ~"
Cũng không biết người kia có nghe thấy cô không, dù sao Hoắc Lệ Hành vẫn luôn bình thản không có bất kỳ phản ứng gì.
Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi cửa bệnh viện, Trần Sa Sa mới bắt đầu nói xấu: "Vị bác sĩ Hoắc này đúng là người kỳ quái. Anh cứ mặc kệ anh ta đi. Anh ta dù tốt xấu gì cũng đã cứu em. Nhìn phản ứng của anh ta xem, quả thực quá lạnh lùng đến mức khó hiểu, không để ý tới ai. Anh nói xem, người gì đâu mà quen với việc bị người khác phớt lờ, ngược lại còn cảm thấy chẳng có vấn đề gì, vậy nếu đặt vào một người có địa vị hay thân phận nhất định? Anh ta như vậy sẽ không có có bạn gái, không có vợ mất ~"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Sa Sa cởi mở nhất trước mặt Trình Thiên Vũ, và cũng là lần "nói xấu" người khác nhiều nhất!
Trình Thiên Vũ hoàn toàn cảm thấy thích thú với Trần Sa Sa, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Khi vừa nhận được cuộc gọi từ Mạc Thành, anh ta thực sự sợ hãi.
"Đừng lo lắng về việc anh ta có bạn gái hay vợ không. Anh ta đã kết hôn lâu rồi."
“Hả?” Trần Sa Sa có vẻ như bị lời nói điềm đạm của Trình Thiên Vũ làm cho bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Trình Thiên Vũ: “Hả? Không phải chứ? Anh nói mình không quen Hoắc Lệ Hành, làm thế nào anh có thể biết nhiều như vậy?"
Trình Thiên Vũ trong lòng than thở, làm sao có thể trở mình trước mặt cô gái này đây!
Nhưng một lát sau, nét mặt của Trình Thiên Vũ vẫn không thay đổi quá nhiều: "Có gì kỳ lạ đâu, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, liền có thể hỏi đối phương vài câu quan trọng, đâu cần phải vòng vo nhiều chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5432-toi-khong-hieu-the-gioi-cua-dan-ong.html.]
Trần Sa Sa nhíu mi vài cái: "Được rồi! Thế giới của đàn ông các anh, tôi không hiểu được!"
Mê Truyện Dịch
Sau khi nghe Trần Sa Sa nói vậy, ánh mắt Trình Thiên Vũ tối sầm lại, đổi chủ đề: "Em thích ăn gì? Tôi sẽ dẫn em đi ăn một bữa lớn, bồi bổ một chút."
Trần Sa Sa xoa xoa lông mày: "Trước hết đừng vội đi ăn cơm, tôi phải trở về khách sạn, sau đó nhanh chóng báo mất chứng minh thư và thẻ ngân hàng. Còn nữa, tôi phải mượn tiền của anh."
“Chà, tôi hiểu rồi.” Trình Thiên Vũ nói một cách tự nhiên.
Sau khi Trần Sa Sa làm xong tất cả mọi thứ, Trình Thiên Vũ hỏi cô: "Tôi nghe nói quê của em ở đây. Em có thể giới thiệu cho tôi biết vài món ngon không?"
Trần Sa Sa suy nghĩ một chút: "Tổng giám đốc Trình cũng ăn được đồ ăn đường phố sao? Nhìn qua thì không được sạch sẽ cho lắm!"
Trình Thiên Vũ gật đầu: "Đương nhiên có thể, cũng không phải ăn mỗi ngày. Chẳng phải nhập gia thì tùy tục sao!"
Tài xế của Trình Thiên Vũ lái xe vào góc phố trong khu phố cũ của thành phố B dưới sự chỉ dẫn của Trần Sa Sa.
Lúc này đã là thời gian tan tầm hoàng hôn buông xuống, con phố cũ chật hẹp hai bên rợp bóng cây lộc vừng già. Trời đã sang thu, những hàng cây lộc vừng già vẫn âm thầm che kín những con phố cũ.
Trình Thiên Vũ nhìn sang vẻ mặt cô gái điềm tĩnh và tối tăm, trầm giọng nói: "Nơi đây là?”
Trần Sa Sa không nhìn lại Trình Thiên Vũ, mà là nhìn khu phố cũ ngoài cửa sổ xe, ung dung nói: “Nơi này chính là nơi tôi lớn lên.”